Sau khi Tống Nhược An rời đi, Đàm Tôn Diễn ngồi thu mình trong căn phòng tối, một không gian vắng lặng đến rợn người. Những tia sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt anh, ánh mắt anh rực lên vẻ thất thần, như thể đang bị kéo vào một cơn bão không ngừng nghỉ trong tâm trí. Mọi thứ quanh anh mờ nhạt, chỉ có sự quay cuồng trong đầu là rõ ràng, như thể có một thứ gì đó đang xé nát anh từ bên trong.
Từ khi Tống Nhược An rời đi, mọi thứ bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Anh không thể nói chính xác cảm giác mình lúc này là gì.
Đau đớn?
Có, nhưng không phải theo cách mà người ta thường cảm nhận khi mất đi một người yêu thương thật sự.
Sự giằng xé trong lòng anh không phải là nỗi buồn vì tình yêu tan vỡ. Nó là sự mất mát vô hình, một cảm giác không thể nắm bắt được, cứ quẩn quanh trong lòng anh, làm anh mệt mỏi.
Anh không thể hiểu nổi chính mình. Tại sao lại như vậy. Tại sao lại cảm thấy như có một phần trong mình đang thiếu vẳng, mặc dù ngay từ đầu, anh chỉ xem cô là thế thần của người anh yêu.
Cảm giác đó mơ hồ đến mức anh không thể định hình được, như thể có một chiếc lưỡi dao âm thầm gọt dần những suy nghĩ, làm anh lạc lõng, mất phương hướng.
Tống Nhược An đã đi rồi, và trong khoảnh khắc cô bước ra khỏi cuộc đời anh, những cảm xúc mơ hồ đó bắt đầu nhấn chìm anh.
Anh không biết, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3718546/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.