rồi khi Tống Nhược An bước ra khỏi cửa Đàm gia, ánh đèn mờ ảo của khu phố làm gương mặt cô càng thêm lạc lõng. Gió đêm thổi lạnh, nhưng không phải vì thế mà nỗi lạnh trong lòng cô vơi đi chút nào.
Cô nhìn quanh, nhưng chẳng có nơi nào có thể gọi là nhà, Đàm gia bây giờ không phải, Tống gia lại càng không, khóe môi cười nhạt, chẳng có nơi nào để cô có thể tìm về. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở đều như một nhịp trống đập vào tĩnh lặng của đêm tối, càng làm trái tim cô thắt lại.
Mới trước đây thôi, Đàm gia là một phần trong cuộc sống của cô, là nơi cô gọi là mái ấm, dù không trọn vẹn.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Cô không còn là con dâu của ông bà Đàm nữa rồi, vừa mới cảm nhận được chút yêu thương từ cha từ mẹ ngờ đâu ông trời lại vô tình đến cướp lấy của cô thêm một lần nữa.
Khóe môi cười nhạt rồi mím chặt, Tổng Nhược An bước đi trong đêm tối, đôi mắt nhìn về phía trước mà chẳng biết đang tìm kiếm điều gì. Những bóng đèn trên các con phố như những đốm sáng nhỏ lẻ loi, dường như cũng chẳng thể xua tan được sự cô đơn đang ngự trị trong cô. Cô bỗng nhận ra rằng, ngay cả khi có đèn đường sáng tỏ, thì ánh sáng trong cuộc đời cô vẫn mờ mịt, như thể chẳng bao giờ tìm được lối ra.
Tống Nhược An dường như đã trãi qua quá nhiều nổi đâu, nhiều đến độ mà những vết thương trong quá khứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3718545/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.