Đàm Tôn Diễn đối với Tống Nhược An, trong lòng tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Anh đã nói lời xin lối, thậm chí những lời đó dường như đã không còn đủ để bày tỏ hết sự hối hận của mình.
"Tôi xin lỗi, An An. Tôi thật sự sai rồi" Đàm Tôn Diễn lại nói, lần này giọng anh trẩm thấp, đầy đau đớn.
Đẩy nhẹ Tống Nhược An ra, Đàm Tôn Diễn nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng không tìm thấy chút đồng cảm hay khoan dung nào. Tống Nhược An chỉ im lặng, không đáp lại, đôi mắt cô trống rỗng, như thể tất cả những gì anh nói đều không có ý nghĩa gì.
"Xin lỗi thì có ích gì chứ, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, lời khó nghe cũng đã nghe rồi. Có kịp nữa không?"
Tống Nhược An lên tiếng, giọng lạnh lùng và dứt khoát.
Những lời xin lỗi của Đàm Tôn Diễn không còn tác dụng với cô nữa. Cô đã mệt mỏi quá lâu rồi, mệt mỏi với những lời nói vô nghĩa, mệt mỏi với những tồn thương, sự hoài nghi và thiếu tin tưởng mà anh dành cho cô.
Cô không nhìn lấy anh một cái, chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trái tim cô đã nguội lạnh từ lâu, không còn chỗ cho sự tha thứ hay hy vọng nữa. Cô không thể chấp nhận một mối quan hệ mà trong đó, cô phải luôn sống dưới cái bóng của người khác, sống trong sự nghi ngờ và đau đớn.
Đàm Tôn Diễn cảm thấy tim mình thắt lại khi nghe cô nói những lời ấy. Anh biết mình đã sai, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3718544/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.