Khóe môi cười nhạt, không có lời nào để giải thích cho Đàm Tôn Diễn hiểu mà vốn dĩ có giải thích anh cũng không chịu hiểu.
Tống Nhược An cầm chiếc khăn ngồi xuống giường lơ đi lời của Đàm Tôn Diễn mà nói: "Anh cởi áo ra đi"
"Em ở đây giả vờ giả vịt cái gì chứ?" Đàm Tôn Diễn vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình mà tiếp tục buông lời khó nghe với Tống Nhược An.
"Tùy anh nghĩ thế nào cũng được"
"Nhưng trước hết để tôi lau vết thương cho anh đã" Tổng Nhược An nhắc lại.
"Nhược An, lời tôi nói cô không để vào tai à?" Liên tục bị Tống Nhược An phớt lờ, Đàm Tôn Diễn bỗng đùng đùng nổi giận xiết chặt lấy cổ tay đang cầm chiếc khăn của Tống Nhược An đầy cáu gắt.
"Anh muốn tôi nói thế nào?"
"Anh có tin lời tôi không?" Tống Nhược An cười khẩy đâm đâm nhìn thẳng vào đôi mắt của Đàm Tôn Diễn.
Bị ánh mắt của Tống Nhược An là cho loạn, Đàm Tôn Diễn liền hất mạnh cổ tay của cô ra, đầy né tránh.
Nhìn thấy Đàm Tôn Diễn im lặng không lên tiếng, Tống Nhược An lại chú ý đến những vết máu đang loang lỗ trên áo của anh, không kiềm được lòng mà lần nữa nhắc lại: "Tôi lau vết thương cho anh"
"Không cần" Đàm Tôn Diễn lạnh lùng mà đáp.
Đã nhiều lần có ý tốt nhưng đến cuối cùng Đàm Tôn Diễn vẫn là không muốn nhận ý tốt của Tống Nhược An cô, thở dài một hơi Tống Nhược An đứng lên quăng chiếc khăn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3718543/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.