Chương trước
Chương sau
Khóe môi cười nhạt, không có lời nào để giải thích cho Đàm Tôn Diễn hiểu mà vốn dĩ có giải thích anh cũng không chịu hiểu.

Tống Nhược An cầm chiếc khăn ngồi xuống giường lơ đi lời của Đàm Tôn Diễn mà nói: "Anh cởi áo ra đi"

"Em ở đây giả vờ giả vịt cái gì chứ?" Đàm Tôn Diễn vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình mà tiếp tục buông lời khó nghe với Tống Nhược An.

"Tùy anh nghĩ thế nào cũng được"

"Nhưng trước hết để tôi lau vết thương cho anh đã" Tổng Nhược An nhắc lại.

"Nhược An, lời tôi nói cô không để vào tai à?" Liên tục bị Tống Nhược An phớt lờ, Đàm Tôn Diễn bỗng đùng đùng nổi giận xiết chặt lấy cổ tay đang cầm chiếc khăn của Tống Nhược An đầy cáu gắt.

"Anh muốn tôi nói thế nào?"

"Anh có tin lời tôi không?" Tống Nhược An cười khẩy đâm đâm nhìn thẳng vào đôi mắt của Đàm Tôn Diễn.

Bị ánh mắt của Tống Nhược An là cho loạn, Đàm Tôn Diễn liền hất mạnh cổ tay của cô ra, đầy né tránh.

Nhìn thấy Đàm Tôn Diễn im lặng không lên tiếng, Tống Nhược An lại chú ý đến những vết máu đang loang lỗ trên áo của anh, không kiềm được lòng mà lần nữa nhắc lại: "Tôi lau vết thương cho anh"

"Không cần" Đàm Tôn Diễn lạnh lùng mà đáp.

Đã nhiều lần có ý tốt nhưng đến cuối cùng Đàm Tôn Diễn vẫn là không muốn nhận ý tốt của Tống Nhược An cô, thở dài một hơi Tống Nhược An đứng lên quăng chiếc khăn vào thau nước rồi đi đến bên cửa sổ ngồi.

Mi mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, Tống Nhược An lặng người rất lâu, dường như đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất nghiêm túc.

Một hồi lâu, cô mới quay qua nhìn Đàm Tôn Diễn vẫn còn đang nằm trên giường, mặt nhăn mày nhó đang bị những vết thương hở miệng hành hạ mà lên tiếng đề nghị: "Hay là chúng ta ly hôn đi!"

Lời vừa thốt khỏi đầu môi, Đàm Tôn Diễn đã trân trân ánh mắt nhìn Tống Nhược An, hừ lạnh mà đáp: "Lại toan tính gì nữa đây?"

Bật cười thành tiếng, Tống Nhược An quả thật chẳng còn lời nào để nói với Đàm Tôn Diễn anh, không hiểu sao anh có thể ngốc đến độ chỉ cần là việc gì liên quan đến Tống Nhược An cô thì anh đều cho rằng đó là toan tính của cô.



Đàm Tôn Diễn nghi ngờ Tổng Nhược An cô đến mức mà lâu lâu tự cô còn hỏi chính mình là mình có như lời anh nói không nữa cơ đấy.

"Đàm Tôn Diễn, tôi không ngờ con người anh thiển cận đến như thế ấy!

"Ly hôn với anh rồi thì toan tính cái gì được nữa?"

"Ai biết được em" Đàm Tôn Diễn bí thế cùn lý.

"Thế tùy anh nghĩ vậy"

"Bao giờ thì chúng ta có thể ra tòà được?" Tổng Nhược An hỏi.

"Ai nói tôi sẽ ly hôn với em?" Đàm Tôn Diễn đáp.

Có phần hơi kinh ngạc bởi câu trả lời của Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An những tưởng thái độ hôm nay của Đàm Tôn Diễn đã quá rõ ràng rồi mà ngờ đâu anh vẫn không muốn buông tay cô.

"Tại sao?"

"Không tại sao cả!"

"Chẳng phải anh muốn chăm sóc cho cô ấy sao?"

"Không có tôi anh có thể như ý nguyện rồi?" Tống Nhược An không ngừng nhớ lại những chuyện ngày hôm nay

mà Đàm Tôn Diễn đã làm mà suy đoán lòng anh.

"Ai nói với em tôi muốn chăm sóc cô ấy?" Đàm Tôn Diễn có phần không vừa lòng bởi những suy nghĩ áp đặt của

Tống Nhược An.



Cười nhạt Tống Nhược An đáp: "Nếu không muốn sao hôm nay nữa đêm lại chạy đến chỗ cô ta?"

"Em ghen sao?"

Lời này củ Đàm Tôn Diễn liền khiến cho bầu không khí chùn xuống, Tống Nhược An lặng người tạm thời không có câu trả lời.

Cứ như thế, bầu không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt đến khó thở, Tống Nhược An quay đầu nhìn ra khung cửa sổ, tự hỏi lòng mình là cô đang ghen sao?

"Lại đây"

Bổng tiếng của Đàm Tôn Diễn lại lần nữa vang lên phá tan đi dòng suy nghĩ đầy mơ hồ trong lòng Tổng Nhược

An.

Cô quay người lại nhìn anh mà hỏi: "Làm gì?"

"Lau vết thương cho tôi"

Nghe Đàm Tôn Diễn nói vậy, Tống Nhược An liền đứng lên đi về phía anh, cầm lấy chiếc khăn trong thau nước vắt

kho เล็ท nนa roi ngoi xuong giudng.

Lần này Đàm Tôn Diễn vô cùng chủ động, anh tự giác ngồi lên cởi áo ngồi đối diện cho Tống Nhược An lau.

Tống Nhược An nhìn vòm ngực rắn chắc bị bà Đàm đánh chẵn chịt những vết roi đủ dạng hình thù sâu có cạn có của Đàm Tôn Diễn mà nhăn mày buộc miệng hỏi: "Có đau không?"

Bống Đàm Tôn Diễn lại dang tay ôm lấy Tống Nhược An vào lòng: "Tôi xin lỗi"

Bất chợt bị Đàm Tôn Diễn ôm nói lời xin lỗi Tống Nhược An theo phản xạ tự nhiên mà muốn đẩy anh ra nhưng mùi máu tanh xộc lên mũi liền khiến cho Tống Nhược An không cố đẩy anh ra nữa mà ngồi im: "Tại sao lại xin lỗi tôi?"

"Là tôi đồ oan cho cô, tôi xin lỗi" Đàm Tôn Diễn nhớ lại vừa rồi anh vô tình đụng trúng chiếc điện thoại trên giường của Tống Nhược An, trên màn hình điện thoại vẫn còn những dòng tin nhắn mà Ôn Như Ngọc đã gửi đến cho Tống Nhược An, là do anh đã không đủ tin tưởng Tống Nhược An mà đồ oan cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.