Chương trước
Chương sau
Bước chân khựng lại, Đàm Tôn Diễn quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc có phần hơi yếu ớt trên giường không đáp.

"A Diễn, ở đây có mỗi mình em, em sợ lắm"

"Anh ở lại với em nha?" Ôn Như Ngọc nhìn thấy Đàm Tôn Diễn hơi lưỡng lự mà ra sức thuyết phục.

Không biết Đàm Tôn Diễn đã suy nghĩ những gì mà cuối cùng lại gật đầu đồng ý.

Vừa hay cái gật đầu của Đàm Tôn Diễn lại đúng ý Ôn Như Ngọc, khóe miệng liền ngay lập tức cong lên một nụ người thật nham hiểm.

Cô ta được nước kéo lấy tay Đàm Tôn Diễn, lấy trớn mà quỳ trên giường áp sát anh từ đẳng sau, cố tình để quần áo trên người mình xộc xệch mà ôm lấy hông Đàm Tôn Diễn gục đầu vào lưng anh nhẹ giọng: "A Diễn cảm ơn anh"

Bị ôm Đàm Tôn Diễn liền giật mình, muốn giữ tay của Ồn Như Ngọc ra nhưng lại bị cô ta xiết chặt không buông mà lên tiếng: "Như Ngọc, em nằm xuống trước đi"

"A Diễn, để em ôm một lát" Ôn Như Ngọc trước nhưng lời của Đàm Tôn Diễn vẫn không buông mà liên tục xin xỏ quá đáng hơn.

"A Diễn?" Lại một tiếng kêu A Diễn vang lên nhưng lần này không phải là giọng điệu đầy ngọt ngào muốn giữ chân người của Ồn Như Ngọc nữa, mà là một âm giọng cực gì phẫn nộ của bà Đàm từ bên ngoài đi vào.

"Con đang làm gì ở đây với con hồ ly tinh này hả?" Bà Đàm liên tục lớn tiếng mà đi về phía Đàm Tôn Diễn và Ôn

Như Ngọc.

Như một lời thách thức, Ôn Như Ngọc vẫn ôm Đàm Tôn Diễn mãi buông cho đến khi thấy Tống Nhược An chạy vào sau ngăn bà Đàm lại mới mỉm cười mà buông ra vờ kéo chăn phòng thủ.

Đàm Tôn Diễn khi nhìn thấy sự xuất hiện của mẹ mình và Tống Nhược An ở đây thì vô cùng ngạc nhiên đầy khó hiểu mà lắp bắp: "Mẹ... An An... sao hai người lại ở đây?"

*Chát*



"Mày còn dám mở miệng hỏi câu này sao" Đáp lời Đàm Tôn Diễn bằng một cái tát thật kêu khiến anh đơ cả người

ra, chua xong ba Dam con nhao t6i muon tat cho On Nhu Ngoc mot cai nda.

Nhưng lại bị Tống Nhược An ôm lại vì sợ bà quá tức giận mà xảy ra những điều không hay: "Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi"

"Chuyện đâu con có đấy mà mẹ" Tống Nhược An nhìn cảnh tượng trai đơn gối chiếc ăn mặc thì nửa kín nữa hở của hai con người trước mặt mình, một người là chồng một người là bồ cũ của chồng mà lòng quặn thắt lại nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

"An An, buông mẹ ra!"

"Ngày hôm nay nhất định mẹ phải đánh chết con quỷ cái này, nửa đêm nữa hôm dám dụ dỗ chồng người ta ở đây làm ra loại chuyện lằng lơ" Bà Đàm phá vòng tay của Tống Nhược An mà nhào tới giường nơi Ôn Như Ngọc đang ngồi đó.

Khi Đàm Tôn Diễn chưa kịp phải ứng bà Đàm đã túm lấy tóc của Ôn Như Ngọc giật mạnh tay thì tát thẳng vào mặt của cô ta đến rướm máu: "Đồ quỷ cái, bao nhiêu năm rồi vẫn cái thoái lẳng lơ ấy không chịu bỏ!"

"Hôm nay nhất định tao đánh chết mày"

Bà Đàm liên tục tát vào mặt Ôn Như Ngọc, mặc cho Tống Nhược An vẫn đang cố sức kéo bà ra, tiếng la hét thất thanh của Ôn Như Ngọc thật rõ ràng khác hoàn toàn với khuôn giọng yếu ớt vừa rồi.

Đàm Tôn Diễn nghe thấy tiếng la của Ôn Như Ngọc thì tỉnh người, anh cố tách mẹ mình ra khỏi Ôn Như Ngọc,

Đàm Tôn Diễn hét lên: "Mẹ với cô ta làm loạn cái gì ở đây vậy chứ?"

"Mau đi về hết đi"

Bỗng chóc lời của Đàm Tôn Diễn liền khiến cho bà Đàm và Tổng Nhược An cứng đờ cả người, rõ ràng người làm loạn ở đây là Ôn Như Ngọc là cô ta bày mưu muốn chia rẻ tình cảm giữa anh và Tống Nhược An, là cái con nhỏ đó nửa đêm gửi hình của anh đang ở nhà nó, là nó cho địa chỉ đầy thách thức đối với Tống Nhược An trước.

Nếu không phải là bà Đàm đọc được tin nhắn thì gan bằng trời Tống Nhược An đêm này cũng không dám mò đến đây, có chăng chỉ là nhắm mắt cho qua vờ như không biết.

Sở dĩ Tống Nhược An đến đây cũng vốn là chạy theo ngăn cản bà Đàm, chưa bao giờ cô có ý định sẽ đến đây làm loạn bởi những lời thách thức của Ôn Như Ngọc cả.



Là Đàm Tôn Diễn giây phút này chọn tin Ôn Như Ngọc.

Khóe mi cay cay nhẹ, Tống Nhược An ôm bà Đàm gượng cười nói với Đàm Tôn Diễn: "Tôi biết anh không tin tôi, nhưng chuyện hồm nay một tay cô ta sắp xếp"

"Hôm nay tôi với mẹ đến đây là giận quá mất khôn, nhưng anh cũng không nên nặng lời với mẹ như thế"

"Mọi chuyện là tại tôi thôi"

Nói rồi Tống Nhược An liền quay sang bà Đàm: "Mẹ, chúng ta về thôi đừng ở đây nữa, anh ấy sẽ giận"

"Về cái gì mà về" Bà Đàm liền bác bỏ lời của Tống Nhược An.

Lúc nảy là cơn giận làm càn.

Bây giờ mới thật sự là tính chuyện, Bà Đàm kéo Tống Nhược An sang một bên: "Con đứng yên đấy cho mẹ!"

Nói rồi bà Đàm lại đi về phía giường, lần này Đàm Tôn Diễn liền đứng ra chắn cho Ôn Như Ngọc, tức tiếp cản

dudng me minh.

Khóe môi nhếch nhẹ bà Đàm vỗ nhẹ vai của Đàm Tôn Diễn: "A Diễn, là con đi ăn vụng bên ngoài"

"Là mẹ còn chưa tính chuyện với con mà con còn dám đứng ra bênh vực tình nhân trước mặt vợ và mẹ mình sao?"

"Mẹ có chuyện gì về nhà nói, đừng đụng vào cô ấy" Đàm Tôn Diễn trước mặt mẹ mình bênh vực cho Ôn Như Ngọc.

Vì Đàm Tôn Diễn cho rằng giữa anh và Ôn Như Ngọc là hoàn toàn trong sạch, không hề có những loại chuyện bại hoại như mẹ anh đã nghĩ. Là mẹ anh bà Tống Nhược An là cố ý làm loạn, cố ý ức hiếp Ôn Như Ngọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.