Đợi bác sĩ đến xử lý vết thương trên mặt Tống Nhược An xong, bấy giờ Đàm Tôn Diễn mới an tâm.
Đứng gần đấy Đàm Tôn Diễn lên tiếng: "Em ăn cháo nhé?"
"Tôi ra ngoài mua cho em"
"Tôi muốn ngủ!" Hờ hửng mà đáp, Tống Nhược An trở người muốn nằm xuống giường, nhưng lưng vừa đặt xuống giường chưa được bao lâu, Tống Nhược An lại nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, theo phản xạ tự nhiên cô và Đàm Tôn Diễn đều hướng mắt ra phía bên ngoài cánh cửa.
Người đến là ông Đàm.
Bấy giờ Đàm Tôn Diễn mới sực nhớ ra, anh không biết tại sao mình lại có thể quên lúc sáng ông Đàm cùng đi với anh, đường kẹt xe là đúng nhưng bây giờ trời cũng đã trưa, Đàm Tôn Diễn tự hỏi sao cha mình có thể đi lầu đến như thế được mà thắc mắc lên tiếng: "'Cha, trên đường đi cha gặp phải vấn đề gì sao?"
"Không gặp phải vấn đề gì cả!"
"Là cha quay về nhà, đem ít cháo đến cho Tiều An An, đồ ăn nhà làm dễ nuốt mà!" Khuôn mặt cười hiền từ, ông
Đàm trên tay đang xách hộp cháo vẫn còn hơi ấm mà đi đến bên cạnh giường bệnh của Tống Nhược An đặt lên bàn.
Cùng lúc đó Tổng Nhược An cũng gượng muốn ngồi lên chào ông nhưng lại bị ông dùng lời nói ngăn cản: "Con cứ nằm đấy đi, không cần phép tắt như thế, đều là người trong nhà cả mà"
Lời này của ông Đàm liền làm cho ánh mắt của Tống Nhược An sáng rực lên, cô mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3717520/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.