Đến chiều, bà Đàm được tài xế đưa đến bệnh viện, lúc này Tống Nhược An cũng được bác sĩ cho xuất viện sớm để về nhà tịnh dưỡng.
Lúc bà Đàm đến chỉ có mỗi Tổng Nhược An trong phòng.
Đàm Tôn Diễn bận việc ở Đàm Thị mà đi trước, còn ông Đàm thì đi lo thủ tục xuất viện cho Tống Nhược An.
Trên tay vẫn còn đang xách giỏ trái cây, bà Đàm đứng ở cửa nhìn thấy mình Tống Nhược An đang nằm trên giường, quay lưng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, lại nhìn xung quanh không có lấy thêm một ai mà chau mày lên tiếng: "Người đâu hết rồi!"
Tống Nhược An bị lời của bà Đàm làm cho giật mình mà xoay người lại, vừa nhìn thấy bà đã vội vàng muốn ngồi lên: "Mẹ, mẹ tới rồi ạ!"
Bà Đàm nhìn dáng vẻ hấp tấp có chút sợ sệt của Tổng Nhược An mà đi đến, đặt giỏ trái cây lên bàn nhắc lại: "Sao không có ai ở đây, chẳng phải hai cha con nó đều ở đây sao?"
"Dạ mẹ, là cha đi làm thủ tục xuất viện cho con rồi ạ, còn anh ấy hình như là tới Đàm Thị rồi ạ!" Tống Nhược An chậm rãi đáp.
"Người bệnh không trông mà lại bỏ đi hết!" Bà Đàm khó chịu mà lẩm bẩm.
"Mẹ con khỏe rồi ạ!
Bà Đàm vẫn mang ánh mắt lắc lẹm như thế mà trừng Tống Nhược An một cái: "Cô nhìn lại mình đi có chỗ nào khỏe không?"
"Mặt đã không được đẹp rồi mà còn thành ra như này!" Nhìn vết máu vẫn còn rỉ ra miếng băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3717521/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.