“Tư Minh!”
“Hửm?” Triệu Tư Minh ngước mắt nhìn. Anh khẽ cười rồi chờ đợi câu hỏi từ Lạc Lạc.
“Em là ai vậy?” Lạc Lạc ngây thơ hỏi.
Câu hỏi của Lạc Lạc khiến cho Triệu Tư Minh khựng người lại. Anh đưa mắt nhìn cô bỗng nhiên ký ức tồi tệ ngày hôm đó lại hiện về.
Quá khứ đầy rẫy bất hạnh của Lạc Lạc liệu có nên kể cho cô nghe tất cả? Khi biết tất cả Lạc Lạc có sẵn sàng chấp nhận hay không hay cô sẽ lại ghét bỏ và đem lòng thù hận Triệu Tư Minh?
“Anh có biết gì về em không? Thật buồn cười khi em chẳng nhớ mình là ai cả?”
Triệu Tư Minh dù không muốn nhưng vẫn phải cho cô một lý do.
“Là trẻ mồ côi!”
“Hửm? Mồ côi sao?” Lạc Lạc tỏ ra rõ buồn. Mấy ngày qua cô còn hy vọng sẽ nhờ Triệu Tư Minh giúp mình tìm lại người thân.
“Đúng! Là trẻ mồ côi!” Chất giọng của anh hơi run. Có vẻ đây là lần đầu anh nói dối cô.
Cả người Lạc Lạc suy sụp không còn sức lực nào cả. Cô im lặng một lúc nhưng sau đó vẫn muốn hỏi.
“Em đã sống ở trại trẻ mồ côi sao? Anh có biết từ khi nào không? Vậy tại sao em lại bị mù?”
“Tất cả đều là quá khứ rồi em đừng nghĩ ngợi đến nữa! Muộn rồi mau vào nhà thôi!”
Lạc Lạc nắm lấy tay của Triệu Tư Minh. Cô muốn biết tất cả.
“Em là trẻ mồ côi ở đâu? Em muốn về thăm lại chỗ đó có được không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-don-phuong/3749118/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.