Lạc Lạc ngồi vào bàn. Thật ra mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc tìm một công việc nào đó để kiếm thêm thu nhập. Nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn hơi mạo hiểm vì mắt của Lạc Lạc không thấy gì ngoài một màu đen huyền bí cả. Cô đâu thể làm gì kể cả công việc tay chân.
Bây giờ đến cả việc bản thân mình muốn gì và nên làm gì cô cũng chẳng biết.
Lạc Lạc nằm dài lên bàn, cô đưa mắt nhìn về xa xăm hy vọng rằng bản thân sẽ có một cơ hội nào đó.
“Lạc Lạc mày thật vô dụng!”
Đúng lúc Triệu Tư Minh từ ngoài bước vào. Anh mang theo một hộp quà đi cùng rồi đặt nó lên bàn của Lạc Lạc.
“Tặng em!”
“Hửm?” Nghe giọng nói của Triệu Tư Minh, Lạc Lạc vội ngồi ngay ngắn trở lại. Cô được anh tặng quà nên cũng khá bất ngờ chỉ tiếc là bản thân không thể tự biết đó là món đồ gì.
“Tặng quà cho em đó! Mau mở xem đó là gì đi nào!”
Lạc Lạc đưa tay sờ vào món đồ, cô cũng định hình được cách mở chúng ra như thế nào. Cô kéo chiếc nơ buộc quanh hộp, xem ra Triệu Tư Minh chu đáo thật, mặc dù biết Lạc Lạc không thấy gì nhưng vẫn cẩn thận gói quà một cách chỉnh chu.
Lạc Lạc từ từ mở tung hộp quà ra rồi bắt đầu sờ vào trong.
Cô nhíu mày hình như đã nhận ra được món quà Triệu Tư Minh tặng mình là gì.
“Điện thoại ư?”
“Ừm! Thích không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-don-phuong/3749119/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.