“Lạc Lạc đừng đi! Đừng đi mà!”
Tiếng hét thất thanh của Triệu Tư Minh cất lên làm cho Lạc Lạc chợt tỉnh giấc. Cô xoa hai mắt cay xè của mình, thất vọng khi một ngày mới bắt đầu mà mắt của mình vẫn chưa thấy gì cả.
Lạc Lạc cựa quậy tay chân tỉnh dậy nhưng toàn thân của cô đã bị Triệu Tư Minh ôm chặt đến nỗi nhúc nhích cũng khó khăn. Có vật gì đó ở tay của Lạc Lạc khiến cô đau lên mỗi khi động đậy.
“Ưm.. ưm… bỏ ra…” Lạc Lạc đau đớn kêu gào.
Triệu Tư Minh giật mình tỉnh giấc. Anh thở một hơi dài may mắn vì Lạc Lạc vẫn an toàn.
“Nằm yên đợi anh tháo kim truyền nước biển ra.”
Triệu Tư Minh đưa mắt nhìn Lạc Lạc. Có vẻ như sức khoẻ của cô đã khá hơn. Cái tính bướng bỉnh này chỉ xuất hiện khi cô đủ sức chống đối với anh.
“Sắc mặt đã khá hơn nhiều rồi! Cuối tuần này anh sắp xếp công việc ổn thỏa sẽ đưa em đến bệnh viện khám tổng quát.”
“Không muốn đi!”
Lạc Lạc quay mặt về hướng khác. Cô giận anh cũng chẳng thèm nói chuyện với anh nữa.
“Sao vậy? Bị khó chịu ở đâu ư?”
“Đừng động vào người em!” Lạc Lạc nhíu mày, cô bắt đầu nhau nhó.
Những lúc như thế này, Triệu Tư Minh rất chu đáo hỏi han cô. Anh sẵn sàng nhường nhịn cô dù bất cứ lý do nào.
Triệu Tư Minh ngồi gần Lạc Lạc, anh nhẹ nhàng hỏi han từng chút một.
“Lạc Lạc! Có chuyện gì thì cứ nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-don-phuong/3749114/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.