Sáng sớm tinh mơ, Triệu Tư Minh đã thức dậy từ rất sớm. Sở dĩ, anh phải đến công ty để họp nên không thể đến trễ được. Mặc dù cả đêm hôm qua hì hục tận 2 giờ sáng mới ngủ nhưng vẻ mặt của Triệu Tư Minh vẫn rất tỉnh táo và sảng khoái.
Triệu Tư Minh lấy chiếc áo vest trong tủ quần áo của Lạc Lạc ra. Từ bao giờ tủ quần áo của Lạc Lạc đã bị anh chiếm gần một nửa. Mặc dù Triệu Tư Minh có phòng ngủ riêng to gấp 3 lần phòng của Lạc Lạc nhưng anh lại chẳng bao giờ đặt chân đến.
Triệu Tư Minh với lấy đồng hồ Rolex đeo lên tay trái. Anh liếc mắt nhìn thấy Lạc Lạc vẫn còn ngủ say nên không dám hành động to tiếng sợ sẽ khiến cô thức giấc.
Lạc Lạc từ nhỏ sức khoẻ yếu ớt nên không thể so bì với bất cứ ai khác. Triệu Tư Minh là người hiểu rõ nhất về cô.
Nhìn cô gái nhỏ cuộn tròn trong chăn ngủ Triệu Tư Minh cảm thấy hài lòng. Anh nhớ tất cả mọi chuyện về cô kể cả việc đêm qua cả hai đã cùng nhau…
“Sao có thể như vậy?” Triệu Tư Minh tự nói chuyện một mình rồi bật cười.
Cũng đã đến lúc phải đi. Triệu Tư Minh nhẹ nhàng hôn lên trán Lạc Lạc một cái, anh thầm thì với cô nhưng có lẽ cô lại chẳng thể nghe gì vì bản thân ngủ quá say.
“Khi nào tỉnh dậy nhớ ăn sáng rồi uống thuốc nhé! Anh có dặn quản gia nấu mấy món em thích rồi! Tan làm anh về gặp em ngay. Yêu em Lạc Lạc!”
*Chụt* Triệu Tư Minh nuối tiếc đành hôn thêm một cái lên má của Lạc Lạc.
Anh lặng lẽ rời khỏi phòng Lạc Lạc. Lúc xuống nhà bếp còn không quên dặn quản gia.
“Khi nào Lạc Lạc dậy nhớ nhắc cô ấy uống thuốc!”
“Vâng! Cậu chủ!”
Triệu Tư Minh đang tính rời đi nhưng lại nhớ đến chuyện hôm qua. Anh vẫn chưa xử lý những kẻ người hầu dám lên mặt với Lạc Lạc.
“Còn nữa! Chuyện hôm qua đừng để tôi bắt gặp bất cứ một lần nào nữa. Quản gia nếu như ông không quản lý được căn nhà này thì tôi sẽ tìm người khác.” Ánh mắt đanh thép của Triệu Tư Minh liếc ngang khiến cho đám người hầu khiếp sợ.
“Cậu chủ, tôi sẽ xử lý triệt để ngay, mong cậu cho tôi cơ hội!”
Không trả lời, Triệu Tư Minh cứ thế mà bỏ đi. Đám người hầu được một phen thót tim. Vân Trúc hối hận với những gì mình đã làm. Phen này chắc quản gia sẽ phạt cô mất thôi.
“Giám đốc! Hôm nay anh có buổi hẹn với gia đình ông Vương…”
Trợ Lý Trần chưa nói hết câu đã bị Triệu Tư Minh ngắt lời.
“Mặc kệ đi. Đi đến công ty!”
“Vâng!”
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Gần 1 tiếng đồng hồ di chuyển cuối cùng cũng đã đến tòa nhà Visco.
Triệu Tư Minh bước chân xuống xe, vẻ ngoài hào nhoáng của anh khiến cho những người xung quanh phải ghen tỵ. Mặc dù những cô gái xung quanh nhìn Triệu Tư Minh với mắt trầm trồ, ngưỡng mộ nhưng anh lại chẳng thèm để ý dù chỉ là một cái liếc mắt.
Phòng làm việc của Triệu Tư Minh tọa lạc ở toà cao nhất. Căn phòng riêng tư và kín đáo, nơi này khá rộng rãi có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh toàn thành phố.
Anh thầm nghĩ nếu như Lạc Lạc đến đây thì cô ấy chắc chắn sẽ rất thích thú. Trong đầu Triệu Tư Minh bỗng nhiên hiện lên vài điều. Anh nhớ đến chuyện đêm qua, khoé môi Triệu Tư Minh bỗng nhiên khẽ cong lên.
“Giám đốc! Nhờ anh xem qua bản báo cáo, chúng tôi đã làm việc cật lực suốt đêm qua.”
“Để đó đi!” Triệu Tư Minh cầm cốc cà phê trong tay.
“Vâng!”
“Ưm… khoan đã!”
“Vâng! Giám đốc gọi tôi ạ?”
“Cậu có bạn gái rồi đúng chứ?”
Nhân viên cấp dưới của Triệu Tư Minh bất ngờ nhìn lại anh. Bởi vì trước giờ hắn chẳng bao giờ nghe Triệu Tư Minh nhắc đến vấn đề này.
“Vâng đúng ạ!”
Triệu Tư Minh trở về vị trí bàn làm việc. Anh ngồi chễm chệ trên ghế để tra khảo.
“Thường con gái sẽ thích những gì?”
“Ưm… thì tôi nghĩ là con gái thích nước hoa, túi xách, mỹ phẩm, quần áo, hoa…”
“Nhưng đối với người đã tất cả những thứ đó rồi thì nên tặng gì?”
“Ưm…. nếu giám đốc có điều kiện… à không… sao tôi lại nói lời này cơ chứ? Xin lỗi anh!”
“Cứ nói đi!”
“Anh có thể nghĩ đến việc mua những thứ đắt tiền như điện thoại đời mới, chung cư hay xe ô tô chẳng hạn. Đa số con gái đều rất thích người yêu của mình mua những thứ xa xỉ như vậy.”
Xem xét những lời Nhật Hoàng nói cũng rất có lý nhưng những thứ này Triệu Tư Minh đã mua cho Lạc Lạc từ trước chỉ có điều chưa có cơ hội nói với cô.
“Nhà thì có rồi! Xe thì tôi sẽ chở! Còn điện thoại thì?” Triệu Tư Minh hơi đắn đo vì Lạc Lạc bị mù nên việc dùng điện thoại đối với cô hầu như là không thể…
“Được rồi! Ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Trong đầu Triệu Tư Minh nảy lên vài điều. Anh có thể làm một thứ gì đó bất ngờ cho Lạc Lạc.
Triệu Tư Minh không cần nghĩ nhiều vội ra khỏi phòng làm việc.
“Trần Hạo đưa chìa khoá xe cho tôi!”
“Giám đốc! Anh cần đi đâu sao? Tôi sẽ đưa anh đi!”
“Không cần! Tôi sẽ tự đi!”
“Vâng!” Trần Hạo với lấy chìa khoá đưa cho Triệu Tư Minh.
Hành động của Triệu Tư Minh hôm nay có vẻ hơi lạ. Đa số nhân viên trong phòng đều cảm thấy như vậy. Trước giờ anh luôn nghiêm túc và chỉnh chu chưa bao giờ để xảy ra hạt sạn nào.
Tại cửa hàng Smartphone nằm ở trung tâm thành phố.
Triệu Tư Minh đi dạo một vòng, mắt đăm chiêu nhìn ngắm từng thiết kế của điện thoại.
“Quý khách cần tìm sản phẩm gì ạ? Chúng tôi sẽ giúp anh!”
“Ưm… ở đây có điện thoại nào mà người mù có thể sử dụng được không?”
Nữ nhân viên tư vấn đáp:
“Dạ có! Mời anh xem qua các sản phẩm này! Hầu hết các điện thoại thời này đều có chức năng điều khiển bằng giọng nói. Người dùng có thể sử dụng bằng cách nói chuyện với điện thoại. Chẳng hạn, tôi có thể ví dụ, hey Siri mở giúp tôi một bài nhạc…”
Triệu Tư Minh khá bất ngờ, anh gật đầu đồng ý và chú ý lắng nghe nhân viên hướng dẫn.
“Hey Siri, gọi 114 giúp tôi!”
“Vâng! Tôi sẽ kết nối đến đường dây nóng 114!”
“Được! Tôi chọn cái này! Gói cẩn thận giúp tôi!”
“Anh muốn trả tiền mặt hay bằng thẻ?”
Triệu Tư Minh rút trong ví ra một tấm thẻ đen, anh đưa cho nhân viên chỉ mong nhanh toán thật nhanh tại vì ở đây có rất nhiều người để ý đến anh, đa số toàn là phụ nữ.
“Vâng tôi sẽ cho người gói lại ngay. Ông bà của anh chắc chắn sẽ rất thích chiếc điện thoại này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]