🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Ầm*

Tiểu Yên ném chổi lau nhà vào người Trương Chi Lạc. Giọng nói chua chát kèm theo một thái độ khinh thường Lạc Lạc.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Dọn dẹp nhà cửa đi.”

Tiểu Yên là người hầu trong nhà này nhưng ả là cháu họ của quản gia nên luôn luôn có thái độ ngông cuồng với những người hầu khác đặc biệt là với Lạc Lạc.

Lạc Lạc mò mẫn cây chổi trên sàn nhà rồi bắt đầu đi chậm chậm về phía nhà sau. Cô không nói lời nào. Cô thậm chí biết mình chẳng là gì trong nhà này, may mắn được Triệu Tư Minh nhận nuôi cho nên mấy việc dọn dẹp đương nhiên phải làm để bù đắp công ơn.

“Đứng lại đó! Tao chưa nói xong!” Tiểu Yên nhìn Lạc Lạc với anh mắt ghen tị, vừa rồi ả đã chứng kiến cảnh Triệu Tư Minh đút cho Lạc Lạc ăn. Nếu không vì Lạc Lạc được Triệu Tư Minh nâng đỡ thì bây giờ chắc đã nằm che* ở xó xỉnh nào chăng.

Lạc Lạc dừng chân. Cô có phần hơi sợ. Một phần mắt của Lạc Lạc bị mù nên cô khó có thể tự vệ được.

Tiểu Yên khoanh hai tay trước ngực, ả chê bai Lạc Lạc thậm tệ.

“Một đứa mù như mày mà cũng đòi trở thành phu nhân của Triệu Gia sao? Đúng là không biết thân biết phận!”

“Chắc cô hiểu lầm gì rồi! Giữa tôi và Tư Minh không có quan hệ nào cả…”

*Bép* Tiểu Yên tát thẳng vào mặt của Lạc Lạc một phát đau điếng.

“Ai cho phép mày gọi tên cậu chủ? Mày có tư cách để gọi như vậy sao?”

“Tư…”’Lạc Lạc ôm mặt lại vì đau. Có lẽ cô nên im lặng thì sẽ tốt hơn.

“Tao cấm mày lén phén bên cạnh cậu chủ hiểu chưa? Đừng để tao phải mạnh tay với mày đồ mù!”

Nói xong, Tiểu Yên bỏ đi còn Lạc Lạc lúc này chỉ biết ngậm ngùi đau đớn. Cô sờ vào làn da nóng hổi, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.

“Không sao chứ?” Một cô người hầu chứng kiến toàn bộ câu chuyện liền chạy đến bên Lạc Lạc hỏi han.

Lạc Lạc vội lau nước mắt, cô ngước mặt lên nhìn về cô gái đang ở bên cạnh mình nhưng ngoài một màu đen tối thì Lạc Lạc chả thấy được gì cả.

“Cảm ơn, tôi không sao!”

“Con nhóc Tiểu Yên đó mang danh là cháu của quản gia nên lúc nào cũng ăn hiếp người khác. Nó mà dâm động vào chị xem, chị cho nó một trận nhớ đời ngay.”

Lạc Lạc đang khóc nhưng khi nghe xong những lời này liền bật cười.

Vân Trúc giật lấy cây chổi trên tay Lạc Lạc rồi nói:



“Em vào nghỉ ngơi đi chuyện này cứ để chị làm cho.”

“Dạ không! Không! Em không muốn chị bị liên lụy vào chuyện này.”

“Không sao! Chị lo được, mắt của em như thế này em sao có thể làm được gì cơ chứ?”

Nghe Vân Trúc nói Lạc Lạc lại cảm thấy bị tuổi thân. Đúng là không nhìn được ánh sáng thì chẳng làm gì ra hồn cả. Lạc Lạc bây giờ chẳng khác nào kẻ vô dụng.

“Nhưng mà em cũng muốn phụ giúp mọi người. Chị có việc nào để em làm không?”

Vân Trúc suy nghĩ một lúc:

“Có! Đi theo chị!”

Hai chị em nắm tay nhau đi về gian nhà sau. Nơi đây cây cối um sùm, có vẻ hơi hẻo lánh hơn. Lạc Lạc chưa từng đi đến đây bao giờ. Ngoài quanh quẩn trong nhà ra thì đây là lần đầu tiên cô đến đây.

Vân Trúc đẩy Lạc Lạc ngồi xuống một chiếc ghế tre nhỏ xung quanh cô toàn là chén bát và đĩa.

“Ưm… em giúp chị lau chén bát nhé! Lau xong đặt chúng vào kệ là xong.”

“Vâng!”

Vân Trúc giao việc cho Lạc Lạc xong thì cũng vội đi làm việc khác.

Lạc Lạc ban đầu mặc dù chưa quen nhưng sau khi làm một lúc thì cảm thấy không quá khó cô chỉ cần làm quen thì sẽ dễ dàng hành động.

Cô sẽ từ từ tập làm quen với mọi việc, cô không muốn bản thân mình quá phụ thuộc vào người khác rồi bị gọi bằng đồ vô dụng.

***

Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, Triệu Tư Minh vẫn chăm chú nhìn vào mớ giấy tờ sổ sách trên bàn. Số lượng công việc dày cộm khiến cho anh cảm thấy bí bách. Anh gấp sổ tài liệu lại rồi ném nó lên bàn.

*Ầm*

Trợ lý Trần đang ngủ gật ở sofa cũng phải giật mình tỉnh giấc. Hắn đưa tay lau mớ nước bọt dính quanh mép môi, mặt lờ đờ nhìn Triệu Tư Minh.

“Có chuyện gì sao sếp?”

Triệu Tư Minh tháo cặp kính đặt lên bàn, hai tay xoa xoa thái dương.

“Cậu bảo phòng kế toán làm lại toàn bộ báo cáo thuế cho tôi. Muộn nhất là ngày mai phải có báo cáo đúng và chính xác nhất.”



“Vâng!”

*Ting, ting, ting* tin nhắn từ điện thoại của Triệu Tư Minh hiện lên.

Là của mẹ anh ấy - Lý Như Lan.

“Hôm nay con về nhà dùng bữa đi, bố và mẹ có chuyện cần nói với con.”

Một luồng hơi thở dài từ Triệu Tư Minh phát ra, anh mệt mỏi vì phải đối diện với gia đình nơi đã khiến anh thành ra ngày hôm nay.

Nghĩ đến bữa ăn toàn những lời hơn thua, đấu khẩu Triệu Tư Minh cũng chẳng nuốt trôi cơm.

Triệu Tư Minh một mình lái xe đến biệt thự gia đình, anh hiên ngang bước vào bên trong. Từng bước đi của anh đều rất oai phong lẫm liệt. Tất cả người hầu trong nhà khi thấy anh đều phải cúi đầu chào.

“Cậu chủ! Mọi người đang đợi cậu ở phòng ăn.”

Triệu Tư Minh đến phòng ăn, vừa mới đặt chân vào anh đã bắt gặp ánh mắt khó chịu của bố mẹ.

Lý Như Lan nhau mày nhìn đứa con trai với vẻ không hài lòng:

“Sao con đến trễ vậy? Mẹ đã bảo là hôm nay có chuyện cần nói với con mà.”

Triệu Tư Minh ngồi vào bàn ăn, anh lạnh lùng đáp:

“Con vừa họp xong là đến đây ngay, mẹ cũng biết dạo này con rất bận mà.”

“Bận gì thì bận nhưng cũng nghĩ đến gia đình chứ?” Triệu Gia Viễn cất giọng nói.

“Thì chẳng phải bố mẹ là người đã khiến con bận như thế này sao? Phải như thế nào mới vừa lòng bố mẹ đây?”

“Mày?” Triệu Gia Viễn tức tối, tay siết chặt cốc nước tính ném vào người con trai mình nhưng đã bị Lý Như Lan ngăn lại.

“Mình! Để tôi nói chuyện với con!”

Lý Như Lan quay sang nói với con trai mình:

“Mẹ sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Con gái của ông Vương chuẩn bị về nước vừa hay hai bên gia đình chúng ta đang muốn thiết lập quan hệ với nhau. Ông Vương muốn ngỏ ý con và con gái ông ấy…”

Lý Như Lan chưa nói hết câu đã bị Triệu Tư Minh ngắt đời. Anh sẽ không đời nào chấp nhận điều kiện vô lý đó dù có đánh chết cũng không.

“Con không đồng ý!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.