Ánh nắng từ khe cửa sổ chiếu qua lớp màn mỏng đi thẳng vào căn phòng nhỏ. Cảm giác chói mắt phà vào gương mặt thư sinh của Triệu Tư Minh. Anh đưa tay che mặt lại bồi hồi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
Triệu Tư Minh nhẹ nhàng ngồi dậy, anh nhấc cánh tay phải tê cứng của mình ra khỏi người Lạc Lạc. Cả đêm qua anh đã trông chừng cô ngủ nên sáng dậy có chút uể oải và mệt trong người. Có vẻ như anh đã bị lây bệnh từ cô.
Người thiếu nữ vẫn còn đang say sưa ngủ. Nét mặt ngây thơ trong vắt khiến cho Triệu Tư Minh phải say đắm không thể dứt khỏi.
*Cốc, cốc, cốc*
Triệu Tư Minh mở cửa ra ngoài.
Quản gia cúi đầu nói:
“Cậu chủ! Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu và cô Lạc Lạc!”
“Biết rồi! Tôi xuống ngay!”
Triệu Tư Minh chỉnh trang quần áo cho ngay ngắn rồi xuống dùng bữa sáng. Anh xắn tay áo sơ mi lên cao để lộ từng đường gân dày cộm quyến rũ làm cho mấy cô người hầu trong nhà không khỏi trầm trồ.
“Suỵt! Tập trung làm việc đi!” Quản gia nhắc khéo mấy cô người hầu rồi bê ra bàn ăn một đĩa salad hoa quả.
Triệu Tư Minh liếc mắt nhìn vào đồng hồ, bây giờ cũng gần 7 giờ sáng. Hôm nay, anh có cuộc họp quan trọng với đối tác dùng xong bữa sáng chắc phải tranh thủ đi ngay.
“Cô Lạc Lạc!”
Quản gia vội vã đến dìu Lạc Lạc vào bàn ăn.
Lạc Lạc cất giọng ngọt ngào nói với quản gia. Cô hầu như không thấy được gì ngoài một màu đen chỉ có thể nhờ người xung quanh giúp đỡ trong tất cả mọi việc.
“Cảm ơn bác!”
Quản gia thầm thì vào tai Lạc Lạc:
“Hôm nay cậu chủ đến!”
Triệu Tư Minh chưa kịp ngăn cản quan gia thì ông ta đã nói xong với cô. Anh không muốn cô bị gò bó khi biết anh ở đây.
Vẻ mặt của Lạc Lạc đang tự nhiên bỗng chuyển sang lo lắng. Cô vội bật người đứng dậy, tay chân run rẩy người cúi khom chào Triệu Tư Minh. Nhưng vì không biết Triệu Tư Minh đang ngồi ở đâu, Lạc Lạc chỉ có thể cúi khom người chào về phía đối diện.
Đây là lần đầu tiên Lạc Lạc gặp chủ nhân của căn nhà này. Mọi lần anh tới đều vào lúc nửa đêm sau đó rời đi vào sáng sớm, Lạc Lạc muốn gặp anh để cảm ơn cũng rất khó.
“Chào cậu chủ!”
Triệu Tư Minh nhói lòng từ bao giờ mà cả hai lại xưng hô với nhau một cách gượng gạo như vậy. Anh nhớ lại quãng thời gian trước, quãng thời gian hạnh phúc của cả hai. Nhưng cứ như thế này cũng tốt, Triệu Tư Minh thà sống một cuộc đời mới với Lạc Lạc còn hơn phải nhận sự hận thù đay nghiến từ cô.
Anh khẽ cười đáp lời cô:
“Ngồi xuống đi!”
“Vâng, cảm ơn cậu chủ!”
“Đừng gọi tôi là cậu chủ!”
“Hmmm…. vậy tôi phải gọi như thế nào?”
“Tư Minh!”
“Vâng, Tư Minh!”
Người hầu mang ra cho Lạc Lạc một bát cháo nóng hổi.
“Cẩn thận kẻo nóng cô Lạc Lạc!”
“Vâng! Cháu cảm ơn!”
Lạc Lạc đặt tay lên bàn tìm muỗng, cô rà soát từng vị trí để tìm chẳng may va vào bát cháo nóng.
“Aaaa…” Lạc Lạc vô thức giật tay lại.
Triệu Tư Minh ngồi gần đó không khỏi lo lắng, anh cầm lấy bàn tay cô, dùng hơi thở của mình thổi vào nơi bị ửng đỏ. Hơi thở man mát phà vào làn da ửng đỏ, hành động sốt xoắn của Triệu Tư Minh khiến cho Lạc Lạc có chút rung động đỏ mặt.
“Ổn chứ?”
Lạc Lạc ngại ngùng gật đầu. Có vẻ như những gì Lạc Lạc nghe về Triệu Tư Minh trước đây hoàn toàn không đúng. Anh không hề lạnh lùng như mọi người đồn đoán thì phải.
“Vâng, cảm ơn anh!”
Triệu Tư Minh đưa mắt dữ tợn nhìn đám người hầu. Anh nhau mày thật sự rất muốn mắng đám người ấy một trận nhưng vì đang có Lạc Lạc ở đây làm vậy không hay cho lắm. Cô sẽ nghĩ anh là người khó tính và dữ tợn.
“Lần sau nếu không làm được thì hãy nhờ mọi người giúp. Tất cả bọn họ được tôi trả tiền để phục vụ cho em.”
Lạc Lạc nghe xong không khỏi bất ngờ. Cô làm sao có thể có được diễm phúc lớn như vậy chứ?
“Không, không cậu chủ, tôi không dám.”
“Đã bảo đừng gọi bằng hai từ đó rồi mà!” Triệu Tư Minh nhau mày.
“Vâng Tư Minh!”
Triệu Tư Minh dùng muỗng múc từng muỗng cháo nóng hổi thổi cho nguội. Anh đặt trước môi thổi nhè nhẹ cho nguội hẳn rồi mới dám đưa sang miệng của Lạc Lạc.
“Há miệng!”
Lạc Lạc bị Triệu Tư Minh làm cho bất ngờ này đến bất ngờ khác nhưng mà sao cô có thể ngồi và để cho anh mớm ăn như vậy được.
Lạc Lạc lùi người về phía sau, cô cúi đầu sợ hãi:
“Ưm… Tư Minh, tôi có thể tự làm được.”
“Những gì tôi nói có vẻ như em không muốn thực hiện thì phải?”
“Không! Không phải như vậy!”
“Nếu không phải thì há miệng.” Triệu Tư Minh bắt buộc phải nghiêm như vậy mới có thể thu phục tính bướng bỉnh của Lạc Lạc.
Lạc Lạc đắn đo. Cô suy nghĩ mãi mới đánh liều một phen.
Lạc Lạc há miệng he hé. Cô ngậm lấy chiếc muỗng đầy ắp cháo rồi từ từ nuốt xuống dạ dày. Cả ngày hôm qua bị sốt cao Lạc Lạc chưa ăn được gì sáng nay dậy được ăn ngon dạ dày đỡ cồn cào hơn hẳn.
“Có hợp khẩu vị không?”
Lạc Lạc gật đầu:
“Ừm…. Rất ngon!”
Trợ lý Trần đợi trong ở trong xe từ lâu vẫn chưa thấy Triệu Tư Minh ra. Vả lại đang gần sát giờ hẹn với đối tác cứ cái đà này cuộc hẹn sẽ trễ mất. Di chuyển đến thành phố cũng phải mất một khoảng thời gian khá lâu nữa mới đến.
Trợ lý Trần bèn chạy vào trong thăm dò tình hình. Hắn nhìn thấy Triệu Tư Minh đang làm chuyện bao đồng liền thở dài bất mãn. Mấy chuyện này quan trọng hơn việc gặp đối tác sao?
“Giám đốc! Cuộc hẹn….”
Trợ lý Trần chưa nói hết câu đã bị Triệu Tư Minh chặn họng:
“Ra ngoài đợi tôi!”
“Vâng!” Trợ lý Trần bất lực quay ra xe ngồi. Trong lòng hắn lúc này còn nóng hơn cả lửa đốt.
Hắn nhắn một tin đến Hoàng Kiến Phúc:
“Cậu Hoàng! Tôi sắp không chịu nổi tính khí thất thường của sếp Triệu rồi!”
Vừa rồi Lạc Lạc có nghe được cuộc nói chuyện giữa Triệu Tư Minh và trợ lý. Có lẽ như anh đang có việc quan trọng thì phải.
Cô xoè hai tay muốn tự mình bê bát cháo:
“Anh có việc bận thì cứ đi đi.”
“Sắp hết rồi!”
“Ơ… ừm!” Lạc Lạc cố gắng ăn nhanh hết cỡ.
Trước khi đi, Triệu Tư Minh không quên nhắc nhở cô:
“Nhớ uống hết thuốc!”
“Vâng! Tạm biệt Tư Minh.”
Triệu Tư Minh với lấy áo vest trên ghế rồi rời đi. Anh ngồi vào bên trong xe nhưng mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa. Nhìn thấy Lạc Lạc đứng ở trước cửa tiễn mình Triệu Tư Minh bất giác có cái gì đó nhói ở tim. Anh đưa mắt nhìn cô đến khi khuất xa mới xoay người lại chính với ghế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]