Lý Như Lan chưa nói hết câu đã bị Triệu Tư Minh ngắt đời. Anh sẽ không đời nào chấp nhận điều kiện vô lý đó dù có đánh chết cũng không.
“Con không đồng ý!”
“Mày không có quyền từ chối! Hai bên đã sắp xếp rồi cuối tháng này con gái ông Vương về sẽ tiến hành hôn lễ ngay.”
Triệu Tư Minh bật người đứng dậy, anh tuyên bố:
“Bố có muốn thì tự đi mà cưới! Con không cưới người mà con không có tình cảm.”
Triệu Tư Minh một lần nữa khiến cho Triệu Gia Viễn tức điên lên. Ông ta có bệnh nền thường xuyên lên cơn đau tim mặc dù đã nhiều lần kiềm chế nhưng đứa con trai này lúc nào nói chuyện cũng khiến cho ông lên cơn sốc.
“Mày! Hỗn xược!” Triệu Gia Viễn chỉ chỏ Triệu Tư Minh nhưng sau vài giây đã bị ngất xỉu.
“Mình, mình bình tĩnh… quản gia đâu mau lấy thuốc cho lão gia…”
Triệu Tư Minh mặc kệ cứ thế bỏ đi ra ngoài xe. Anh vừa mới mở cửa xe thì lại bị Lý Như Lan cản lại.
Từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ thấy con trai của mình có thái độ như vậy chắc chắn là đang giấu bà điều gì đó.
“Tư Minh, con không thể vì gia đình ta mà kết hôn với Vương Nhã Yên sao? Con là một đứa trẻ nghe lời con sẽ không nỡ nhìn gia đình ta đi vào cùng cực đúng chứ?”
Lý Như Lan nói tiếp:
“Khó khăn lắm gia đình chúng ta mới có được ngày hôm nay. Chỉ có con mới có thể tiếp tục quản lý cơ ngơi này.”
Vẻ mặt của Triệu Tư Minh tỏ ra rõ buồn. Nếu như vì gia đình thì Lạc Lạc sẽ như thế nào.
“Con không làm được! Xin lỗi mẹ!”
“Nếu con cứ như vậy thì đừng trách mẹ độc ác. Nếu như con ngoan ngoãn nghe lời thì người con yêu đã không chế.t.” Lý Như Lan bỗng nhiên gắt lên.
Chuyện này đã xảy ra gần 3 năm nay. Triệu Tư Minh đã không muốn nhắc và làm ngơ nhưng có vẻ nếu không phanh phui thì người khác sẽ nghĩ anh là một kẻ ngốc hay chăng?
“Sao mẹ có thể nói mấy lời như vậy chứ? Mẹ là người đã giết chết gia đình Lạc Lạc, mẹ là người đã gây ra vụ tai nạn đó. Mẹ không cảm thấy có lỗi sao?”
“Nếu như năm ấy con không cãi lời mẹ thì làm sao xảy ra chuyện đó. Con không thể vì người mình yêu mà hi sinh một chút hay sao. Con bé ấy vốn dĩ sẽ có một cuộc sống tốt nhưng tất cả tại con, tại con đã khiến con bé đó mất mạng.”
“Mẹ à!”
“Con cần biết chuyện nên làm và không nên làm. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi Tư Minh à!”
Triệu Tư Minh siết chặt nắm tay, lồng ngực anh bỗng nhiên co thắt dữ dội, ở khoé mắt long lanh vài giọt nước ứa ra.
“Mẹ có biết ba năm qua con đã sống trong dằn vặt không? Sao mẹ có thể làm vậy với Lạc Lạc?”
“Con bé đó và gia đình nó không xứng với gia đình chúng ta. Cóc ghẻ không thể sống cùng thiên nga, một người tầng cấp thấp không thể sống cùng hào môn quý tộc.”
“Nhưng mà con yêu Lạc Lạc, con thật sự không thể sống nếu thiếu Lạc Lạc…”
“Đến hiện tại con vẫn sống tốt đó thôi. Không có cô ta con vẫn sống tốt và rất thành công. Những gì mẹ làm cho con đều mong muốn con có cuộc sống tốt bởi vì mẹ là mẹ của con mà Tư Minh.”
Tư Minh bất lực bỏ vào bên trong xe rồi vặn ga rời đi. Anh cắn răng chịu đựng suốt mấy năm qua cũng đã là quá đủ rồi. Những người trong nhà này quá tàn nhẫn sao họ có thể máu lạnh đến vậy.
3 năm trước
Vụ tai nạn xảy ra tại một đường quê hẻo lánh. Trong lúc cả gia đình Lạc Lạc đang trở về nhà sau một bữa ăn tối ở nhà hàng. Hôm đó là sinh nhật 25 tuổi của Lạc Lạc.
Cả gia đình vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Họ còn hứa với nhau sau bữa sinh nhật này sẽ cùng nhau về nhà chơi cờ. Thế mà mọi chuyện lại chẳng như họ sắp đặt…
*Ầm*
Một chiếc xe tải lao thẳng vào gia đình Lạc Lạc. Cuộc nói chuyện vui vẻ bây giờ hoá thành hiện trường tai nạn thảm khốc. Cả ba văng ra xa, máu me chảy xuống mặt đường loang lổ.
Lạc Lạc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ biết hiện tại đầu mình rất đay và người chảy máu rất nhiều. Cô gượng hơi thở cuối cùng để tìm kiếm hình bóng bố mẹ nhưng họ đã nhắm mắt xuôi tay.
Lạc Lạc mấp máy môi nhỏ:
“Bố! Mẹ! Đừng!”
Cô ngất lịm đi mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Lúc đưa Lạc Lạc vào bệnh viện tình trạng của cô cũng rất nguy cấp nhưng ông trời vẫn ban cho một cơ hội sống sót để tìm lại công bằng cho bố mẹ của mình.
Nhưng đến hiện tại Lạc Lạc bây giờ chẳng còn ký ức gì về trước đây cả đến cả ánh sáng cô cũng chẳng thể nhìn thấy thì làm sao nhắc đến hai chữ “công bằng”.
Triệu Tư Minh tức giận đập tay vào vô lăng. Anh đạp phanh ga hết cỡ, chiếc xe phóng với vận tốc 100km/h trên đường mà không hề ngao ngán bất cứ ai.
Nghĩ đến chuyện lúc đó, Triệu Tư Minh chỉ trách bản thân không bảo vệ được gia đình Lạc Lạc. Mặc dù anh đã đến cứu Lạc Lạc kịp thời nhưng tận sâu thẳm đáy lòng anh vẫn ân hận và day dứt vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]