Từ khi ngồi vào xe Tử Khê vẫn luôn im lặng, Hắc Chí Cương hiểu ý không quấy rầy cô. Tử Khê dựa lưng vào cửa kính xe, nhìn cảnh người đến người đi ngoài cửa, ánh mắt trống rỗng. Đưa cô đến bệnh viện, Hắc Chí Cương liền dừng xe nhưng Tử Khê không có ý định bước xuống. 
Hắc Chí Cương đau lòng nhìn cô. Hắn biết rất rõ rằng Tử Khê chịu nhiều đau khổ, giờ nhìn cô thành thế này, lòng hắn chua xót thay cho cô. Trái tim cũng nóng lên, đập liên hồi, dũng khí chưa từng có đột nhiên xuất hiện. Hắn vội nắm lấy tay Tử Khê: “Tử Khê, có một chuyện anh vẫn chưa có dũng khí nói với em.” 
Tử Khê hoảng sợ, cô vừa quay đầu đã hiểu ý tứ trong mắt Hắc Chí Cương. Theo bản năng cô muốn rút tay lại nhưng thâm tình trong mắt Chí Cương lại khiến cô mềm lòng. Cô không quên Chí Cương vì cô đã làm không ít chuyện. 
Lời nói đến miệng hắn lại lùi bước, cười khổ: “Anh thật vô dụng, nhiều năm như vậy vẫn nói không nên lời. Thật ra anh đã sớm biết đáp án, dù hiểu rõ nhưng anh vẫn muốn thử một lần.” 
Chí Cương! Tử Khê đau lòng nhìn hắn. Tâm tình cô rất phức tạp, lúc này Lâu Tử Hoán vừa cho cô một kích trí mạng, khiến cô đau đớn tới chết lặng, căn bản không có khả năng chú ý đến Chí Cương. Cô rất cảm kích hắn nhưng đó không phải là tình yêu. 
“A Tử, từ khi học trung học anh đã theo đuổi em. Em nhớ rõ lần đầu tiên anh thổ lộ với em không? Khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535950/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.