Một lúc sau Tử Khê liền ngủ rất sâu nên Trương Khiết Hân đi lúc nào cô cũng không biết.Đến lúc cô tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn nhiều. Lâu Tử Hoán đang choNhạc Nhạc ăn cơm, trông hắn có vẻ rất ổn, chỉ là trên mặt có một khốithâm tím do Thạch Nam để lại. 
“A Tử, mẹ tỉnh rồi!” Nhạc Nhạc vui vẻ kêu lên. “A Tử, mẹ biết không, ba ba chẳng cẩn thận chút nào, điđường thôi mà cũng đâm vào tường, mẹ xem mặt ba ba đều bị thâm tím, baba lớn như thế rồi mà còn không bằng con nữa!” 
Tử Khê miễn cưỡng cười, Lâu Tử Hoán không nhìn cô. Trái tim Tử Khê đau đớn nhưng hiện tại bọn họ còn có thể thế nào? Lâu Tử Hoán không oán hận đến mức đòi giếtcô thì đã phải cảm ơn trời đất rồi. 
Nhạc Nhạc đã ăn xong, Lâu Tử Hoán dọn dẹp mọi thứ. Nhạc Nhạc không phát hiện ra bọn họ có gì khácthường, vẫn cười nói: “A Tử, mẹ đói bụng thì mau tới ăn cơm đi!” 
Thật ra thì Tử Khê chưa ăn cơm nhưng cô không thấy đói, mà cô cũng không sao di chuyển được. Sự tồn tại của Lâu Tử Hoán giống như một tấm lưới lớntrói buộc cô, khiến cô không thể động đậy. 
“Nhạc Nhạc, ba ba còn có việc phải làm. Ngày mai ba ba lại đến thăm con.” Lâu Tử Hoán hôn nhẹ lên mặt con gái. 
Nhạc Nhạc gật đầu nhìn Tử Khê rồi lại nhìn Lâu Tử Hoán, lúc này mới nhận ra hai người không giống như bình thường. 
Lâu Tử Hoán nhìn cô, thản nhiên nói: “Tôi đi trước!” 
Tử Khê nhẹ nhàng gật đầu, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535949/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.