Tử Khê cuộn mình đờ ra trên giường. Mẹ cô vẫn tiếp tục gõ cửa phòng củacô, gõ mệt rồi thấy cô không có đáp lại rốt cục được một lúc cũng rờiđi. 
Điện thoại di động reo liên tục, cô cũng không có ý muốntiếp, cho đến khi trời tối đen, nước mắt của cô cũng chảy khô, chuôngcửa liên tục vang lên. Cô cực kì mệt mỏi đi mở cửa. Lâu Tử Hoán nóngruột đứng ở cửa: "Chuyện gì vậy, nếu phải đi về nghỉ ngơi vì sao khôngtrở về chỗ anh, em đang ngủ sao, thế nào không ra mở cửa. Mắt của em sao vậy, giống như vừa khóc xong." 
Tiếng nói của hắn liên tục đổ dồn đến. Cô lẳng lặng đi về phòng không liếc nhìn hắn lấy một cái. 
Lâu Tử Hoán cảm thấy không thích hợp, đi theo sau cô: "Rốt cuộc em làm sao vậy!" 
Lâu Tử Hoán ngồi ở trên sô pha.Toàn bộ tinh thần của cô giống như đã chết, cô nói không nên lời. 
Lâu Tử Hoán nóng nảy nâng mặt cô lên: "An Tử Khê, rốt cuộc em làm sao vậy!" 
Hai mắt Tử Khê mở to nhìn hắn, cô muốn nhìn cho rõ cái người đàn ông này có phải vẫn còn một chút lương tâm không, "Lâu Tử Hoán, em hỏi anh, khianh nhìn Nhạc Nhạc mất chân nằm ở đó, anh có cảm giác gì?" 
LâuTử Hoán cứng ngắc, hắn là người thông minh, từ biểu tình của Tử Khê là có thể đoán được cái gì, "Đều đã biết rồi à, ai nói với em cái gì sao,chính Lâu Nhược Hi nói sao?" 
Tử Khê nở nụ cười, người đàn ôngnày thật là đáng sợ. Ngay cả hắn chạm vào cô một chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535941/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.