"Được rồi, đã đến bệnh viện, tôi tự mình đưa cô đến bệnh viện, cô sẽkhông để ý đi." Xe dừng trước cổng bệnh viện, Hắc Diệu Tư cười nói vớicô. 
Tử Khê ngồi bất động. Hiện tại cô không thể nhúc nhích. Ngày hôm nay, đầu óc cô phải tiếp nhận rất nhiều thứ, cô rối loạn muốn gàoto, hận mình không thể lập tức biến mất, cho dù là Lâu Tử Hoán hay HắcChí Cương, cô muốn chạy trốn thật xa khỏi họ. 
Hắc Diệu Tư cũngkhông bức cô, lẳng lặng ngồi bên cô. Hắn biết rõ cơ hội có thể ngồi cùng cô như vậy càng ngày càng ít. Sau khi hắn có quyết định này, hắn sẽbuông tha được nhiều huyễn tưởng ám ảnh mấy năm qua về chuyện này hơn. 
Tử Khê lấy lại tinh thần, cô hướng Hắc Diệu Tư nở nụ cười hiếm gặp: "Cảm ơn ông, tôi xuống trước!" 
Hắc Diệu Tư mỉm cười hết sức bình thản, dáng vẻ tươi cười : "Tử Khê, hình như là lần đầu tiên tôi nghe cô nói cảm ơn với tôi." 
Tử Khê nhìn hắn một cái. Hình như thật sự lúc nào cô cùng Hắc Diệu Tưcũng là đối chọi gay gắt, khó có được thời gian bình tĩnh như thế này.Cô nhàn nhạt nở nụ cười, cô thực sự không có khả năng hòa bình khi ởcạnh Hắc Diệu Tư. Hắn đã tạo cho cô hồi ức quá thống khổ, quá khó khăn,dù cho có một trăm năm hay một nghìn năm đi qua, cô đều không thể quênđược. 
"Hẹn gặp lại!" Xuống xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua HắcDiệu Tư vẫn đang nhìn cô, lòng cô cả kinh. Cô không ngờ lại thấy từtrong mắt Hắc Diệu Tư một tia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535942/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.