Ngày hôm sau, Đường Khiết Hân đến gặp Tử Khê, thấy bộ dạng Tử Khê tiềutụy. Tuy rằng trong khoảng thời gian này, cô vì chuyện giải nghệ của TửKhê mà bận tối mắt tối mũi, may là có Lâu Tử Hoán hỗ trợ, tất cả coi như thuận lợi. Thế nhưng cô đối với Tử Khê không phải không có nửa câu oánhận, nhưng vừa nhìn thấy Tử Khê có bộ dạng này mọi tức giận cũng tiêutan, cô thấy tiếc cho chị ấy. So với bất kì ai, cô hiểu rõ là Nhạc Nhạcquan trọng thế nào đối với Tử Khê, hiện tại Nhạc Nhạc bị như vậy, Tử Khê làm sao có khả năng chuyên tâm đi đóng phim. 
"Violet, chị vềnghỉ ngơi một chút đi. Ngày hôm nay, để em ở chỗ này chăm sóc Nhạc Nhạccho." Sau khi cô giúp Nhạc Nhạc lau mặt và toàn thân xong, Khiết Hânliền nói với Tử Khê. 
Tử Khê lắc đầu: "Không cần, cảm ơn em, Khiết Hân." 
Nhạc Nhạc nhìn cô: "A Tử, mẹ về nghỉ ngơi đi! Dì Khiết Hân sẽ chăm sóc cho con mà." 
"Nhạc Nhạc, không sao. A Tử thích ở bên cạnh con." Cô căn bản không có khảnăng rời khỏi Nhạc Nhạc nửa bước. Dù cho có về nhà, cô cũng sẽ không ngủ được. 
"Violet, lẽ nào chị lo em sao?"Đường Khiết Hân không nỡnhìn cô tiều tụy, nếu còn như vậy nữa Tử Khê sớm muộn sẽ suy sụp mất."Em sẽ chăm sóc tốt Nhạc Nhạc. Chị không phải đã giúp Nhạc Nhạc lau thân thể rồi sao, tiếp theo em chỉ cần cho Nhạc Nhạc ăn cháo đúng không! Tin ở em, em sẽ làm tốt, chị trở về nghỉ ngơi đi!" 
"A Tử mẹ trở vềđi! Ngày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535940/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.