Lâu Nhược Hi nở nụ cười, đây là dáng vẻ thực sự vui sướng. Cô biết cuốicùng mình sẽ thắng, anh trai sau cùng chọn lựa chỉ có thể là mình. An Tử Khê, cô ta đích thực không có cơ hội cướp đi anh trai. "Thếnhưng Lâu Nhược Hi, em nghe đây, đây là lần cuối cùng em làm ảnh hưởngđến quyết định của anh, cả đời này anh sẽ không kết hôn, anh vĩnh viễnlà anh trai của em, anh sẽ chăm sóc em cả đời, đến một ngày nào đó, rồiem sẽ phải rời xa anh" Lâu Tử Hoán vẻ mặt nghiêm túc nói. "Emsẽ không rời bỏ anh!" Lâu Nhược Hi nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên địnhkhông gì sánh được. "Anh, em vĩnh viễn cũng sẽ không tách rời anh!" Lâu Tử Hoán không cười nổi, hắn muốn xoa đầu em gái nhưng dũng khí cũng mất đi hết. Lâu Nhược Hi đích thực là người hắn thương yêu nhất, chính làem gái hắn, vậy mà lại khiến hắn sợ hãi, không còn dũng khí để tiếp cậncô giống như trước Từ bệnh viện đi ra, hắn nhịn không được liềnđiện thoại cho An Tử Khê, điện thoại vang lên hai tiếng thì cô nghe máy, giọng của cô vô cùng khẩn thiết: " Lâu Tử Hoán, anh còn đang ở việnsao, em gái anh thế nào, đã tỉnh chưa?" "An Tử Khê!" Hắn kêu tên cô, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng vẫn nghĩ chính là có lẽ khôngnên nói. Ngược lại hỏi: "Em đã ăn sáng chưa?" "À!" Tử Khê pháthiện ngữ khí của hắn thực sự không bình thường, cho nên giọng nói củamình cũng trở nên ôn nhu "Em mới vừa đưa Nhạc Nhạc đến trường học, hiệntại muốn đi đưa thông cáo. Lâu Tử Hoán, anh đang ở đâu? Anh đã ăn sángchưa?" Lâu Tử Hoán nắm chặt chiếc điện thoại, tiếp đó nói: "Lát nữa anh sẽ đến công ty, đến công ty rồi hãy nói. Anh tắt máy trước" "Lâu Tử Hoán!" Tử Khê vội vàng gọi tên hắn, "Em muốn nói là mười giờ , em qua đó cùng anh ăn bữa sáng nhé?" "Không cần!" Nói xong, hắn tắt điện thoại máy, xe Giang Viện đã chạy đến cửabệnh viện, hắn còn phải đi làm tổng giám đốc của Lâu Thị, Lâu gia lớnnhỏ đều trông vào hắn. Lâu Tử Hoán - người đàn ông xấu bụng này, ngắt điện thoại của cô càng ngày càng nhiều. Trong lòng tuy rất giậnhắn, nhưng lại không yên lòng vì hắn. Tính hắn ngang ngạnh, bá đạo lạivừa mạnh mẽ, đối với Lâu Nhược Hi luôn dịu dàng, thế tấn công không hềchống cự. Cô làm sao có thể không lo lắng cho hắn, tuy rằng hắn nói bọnhọ không thể kết hôn, mặc dù cô chưa từng ưng thuận việc hắn muốn làm,thế nhưng thực sự phải rời bỏ hắn, cũng là không có khả năng này, đặcbiệt là vào lúc này. Cô vừa mới buông điện thoại xuống, chuôngđiện thoại lại vang lên, cô đoán là Lâu Tử Hoán lại gọi đến, vừa mở diđộng ra nhìn thì là Lâu Ngọc Đường. Cô nhướng mày, tiếp: "Bác Lâu, báctìm tôi có chuyện gì?" "Tôi đang đứng phía trước một nhà hàng,cô qua đây một chút, tôi có lời hỏi cô." Lâu Ngọc Đường nói xong, thìlập tức ngắt điện thoại. Thật không hổ là cha con, thích dập máy người khác như vậy. Tử Khê mơ hồ đoán được Lâu Ngọc Đường gặp cô, muốnnói chuyện gì, cô do dự không biết có nên nói cho Lâu Ngọc Đường haykhông. Ngoài Lâu Ngọc Đường ra thì còn ai có thể cứu hai anh em họ. Khi cô chạy tới, người dẫn đường trực tiếp đem cô dẫn đến chỗ Lâu NgọcĐường. Lâu Ngọc Đường đang uống cà phê, nhìn cô đi vào, thản nhiên nói:"Ngồi đi!" Tử Khê nghe lời ngồi xuống, Lâu Ngọc Đường nhìn cô một cái : "Cô muốn uống cái gì?" Tử Khê nhìn xuống, nói: "Cà phê Mạn Trữ đặc biệt, cảm ơn!" Phục vụ sau khi mang cà phê lên cho cô còn cẩn thận đóng cửa lại. Cô khuấycà phê, chờ một lúc lâu mới thấy Lâu Ngọc Đường mở miệng. Phụcvụ sau khi mang cà phê lên cho cô còn cẩn thận đóng cửa lại. Cô khuấy cà phê, chờ một lúc lâu mới thấy Lâu Ngọc Đường mở miệng. Lâu Ngọc Đường hỏi: "Tử Hoán với cô bây giờ ở chung với nhau à?" Tử Khê không trả lời, cô không khỏi nhớ tới kí ức tại nhà hàng Nhật Bảnlần trước. Cô nở nụ cười: "Bác Lâu lúc này đây định đưa cho tôi baonhiêu tiền?" Mặt Lâu Ngọc Đường biến sắc, con nhỏ chết tiệtnày, chỉ cần mở miệng liền có thể làm người ta tức chết. Ông ta ho haitiếng rồi nới: "Lúc này tìm cô, là tôi có chuyện muốn hỏi cô. Tử Khê,lúc cô ở bệnh viện, Tử Hoán bảo là cắt đứt, bây giờ cô nói cho tôi rõxem nào." Quả nhiên, Tử Khê nắm chặt ly cà phê, suy nghĩ nên nói như thế nào? Hoặc là, không nên nói gì. "Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lâu Ngọc Đường nhìn cô do dự, theo quan sát mà nói, "Nhược Hi trong khoảng thời gian này lại càngthay đổi đáng sợ, tôi đang nghĩ nó có phải bị kích động hay không. Từ bé nó đã hướng nội lại nhu nhược, tôi cùng Tử Hoán đều đã chú ý giữ gìnnó. Nó trong khoảng thời gian này biến đổi rất lớn, sau khi ra ngoài làm việc, số điện thoại của nó bắt đầu đổi nhiều, thậm chí còn có dũng khíleo tường trốn khỏi nhà. Tôi đang suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì nó bị sảy thai nên khiến cho bị kích động quá lớn sao?" "Bác Lâu chắccũng rất hận tôi! Đêm đó, nếu như tôi ngăn cản cô ấy, cô ấy cũng sẽkhông bị người ta cưỡng bức, lại càng không có chuyện bị sợ hãi, bi aisau này." Tử Khê cười nhạt nói. "Tử Khê, cô là nữ giới, cô làmnhư vậy cũng không khó hiểu chút nào." Lâu Ngọc Đường khẽ nhấp một ngụmlà phê, ông ta mất rất nhiều nỗ lực, thì mới có thể cùng con nhỏ này đềcập đến chuyện này, vậy nên ngữ khí ôn hòa , "Tôi có thể tìm chính congái An Dạ Vũ hỏi xem đã xảy ra chuyện gì chứ?" Tử Khê nghĩ muốncười lớn, Lâu Tử Hoán có đúng hay không cũng nghĩ như vậy chứ? Con gáicủa An Dạ Vũ, đương nhiên có thể bị chà đạp danh dự. "Nhược Hibiến thành như vậy, hẳn là không chỉ vì việc này mà kích động, Tử Khê,ngày hôm nay ở bệnh viện cô muốn nói cái gì" Hiện tại nói ngay cho tabiết." Lâu Ngọc Đường lần nữa hỏi lại. Tử Khê nghĩ, Lâu Ngọc Đường biết được rồi, có lẽ có thể ngăn cản LâuNhược Hi có tình cảm dị thường đối với Lâu Tử Hoán. "Bác Lâu, lẽ nàochính bác một chút cảm giác cũng không có sao?" Bác không cảm thấy LâuNhược Hi cùng Lâu Tử Hoán chính là có tình cảm anh em hơi thái quá sao?" Lâu Ngọc Đường sắc mặt đại biến, tay mềm nhũn, thiếu chút nữangay cả cà phê trong tay cũng trượt xuống, Hơn nửa ngày ông ta mới nói:"Lời này của cô là có ý tứ gì?" Kỳ thực Lâu Ngọc Đường cũngkhông phải là hoàn toàn không cảm giác được, chẳng lẽ Lâu gia cũng thích lừa mình dối người sao? "Bác Lâu, ý tôi chính là như vậy! Lâu Tử Hoányêu em gái như mạng sống của mình, bác hẳn là biết, thế nhưng Lâu NhượcHi không chỉ mong muốn Lâu Tử Hoán làm anh trai cô ấy cả đời, còn hyvọng suốt đời anh trai là của mình" Lâu Ngọc Đường hoàn toànđánh đổ hết cà phê, khẩn trương đến nối gần như nhảy dựng lên, miệngquát lớn nói: "An Tử Khê, cô nói bậy bạ gì đó?" "Tôi có nói bậyhay không, bác Lâu cứ thận trọng ngẫm lại thì khắc biết. Vì sao Nhược Hi lại trở nên quá khích như thế, đó là cô ấy phát hiện anh trai của mìnhmuốn cách xa mình. Lâu Tử Hoán đã cầu hôn tôi, việc chúng tôi ở cùngnhau đã kích động sâu sắc đến Lâu Nhược Hi, cô ấy lần lượt tự chà đạpchính bản thân mình không phải bởi muốn Lâu Tử Hoán quay về sao. Cô ấynhất định muốn anh trai của mình áy náy, cô ấy muốn thân thể của anhtrai mình quay lại bên cạnh, cô ấy muốn cướp đi Lâu Tử Hoán khỏi tôi."Tử Khê nói một hơi xong, nhấp miệng uống cà phê. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Lâu Ngọc Đường sắc mặt tái nhợt, tay đặt tại ngực, cô vội la lên:"Bác Lâu, bác không sao chứ?" Lâu Ngọc Đường xua tay, ông tađứng lên , thân mình khẽ lảo đảo. "Tôi đi trước, cà phê tôi sẽ trả tiềntrên kia, cô cứ chậm rãi mà thưởng thức đi!" Tử Khê nhìn bóngdáng Lâu Ngọc Đường run rẩy, trong lòng nổi lên nỗi bất an, cô đã làmđúng hay làm sai. Lâu Tử Hoán không đồng ý cho cô nói ra, thế nhưng cônhất thời quá xúc động liền nói ra, Lâu Ngọc Đường có bệnh cao huyết ápvà bệnh tim, kích thích lớn như vậy nếu như chẳng may lại đổ bệnh thìlàm thế nào bây giờ ? Tử Khê càng nghĩ càng bất an, nghĩ muốn gọi điệnthoại nói cho Lâu Tử Hoán biết. Dãy số đã bấm xong nhưng không có canđảm nghe máy. Lâu Nhược Hi nhìn chằm chằm ba, vẻ tuấn lãng củaông ngày xưa không còn, trong nháy mắt dường như già cỗi nhiều tuổi,trên mặt cũng có rất nhiều nếp nhăn. Cô một chút cũng không cảm thấythương tiếc. Trong mắt lộ ra một chút hận ý được ẩn dấu , đến bây giờ là lúc nói ra, cô nói: "Ba nói rất đúng, ba, tôi là thực sự rất hận ông.Tôi hận ông vì sao phải làm như thế đối với mẹ. Lần cuối cùng ông với mẹ cãi nhau , tôi đứng ở ngoài cửa nghe rõ rõ ràng ràng và nhớ kỹ ông nhục mạ mẹ tôi thế nào. Ông lấy mẹ, chẳng qua chỉ vì tập đoàn của ông ngoại. Ông không thích mẹ, ông chán ghét bà mặc y phục màu trắng.Ông chán ghét sự nhu nhược và dáng vẻ yếu đuối của bà, ông ghét bà, ghét hết thảynhững thứ thuộc về Tịch gia. Ông nói ông chưa từng yêu bà, nói ông thàcùng một người đàn bà khác trên giường cũng dễ chịu hơn phải chạm vàobà. Những lời này trong đầu tôi chưa bao giờ phai nhạt. Mẹ mới chết chưa được nửa tháng thì ông cũng An Dạ Vũ đã kết hôn, còn mở tiệc cưới ởnhà, cho người phụ nữ ấy ngủ trên giường của mẹ. Khi ấy tôi thật sự rấthận, rất hận ông, thế nhưng tôi tự nói với chính mình, tôi sẽ khônggiống mẹ, mẹ quá yếu đuối, cho nên người đàn bà họ An đã có thể cướp đitất cả mọi thứ thuộc về bà. Thế nhưng tôi sẽ không như thế, An Dã Vũcướp đi người cha của tôi, tôi tuyệt đối không thể để cho con gái bà tacướp đi anh trai mình." Lâu Ngọc Đường lần này mới thanh thanhsở sở thấy rõ con gái, hận ý của nó đúng là mạnh mẽ như thế. Nó chỉ rõchỗ sai của ông, nó không phải là đứa con gái con nhu nhược của ông, tất cả chỉ là giả dối. "Ba cũng không đồng ý Tử Hoán lấy An Tử Khê, ba sẽngăn cản chúng nó ở chung. Thế nhưng con chớ quên, Tử Hoán là anh traicùng cha cùng mẹ của con, các con chính là có cùng dòng máu chảy trongngười, cho dù không lấy An Tử Khê thì cũng sẽ lấy người khác." "Anh sẽ không thế đâu!" Trên mặt Lâu Nhược Hi lộ ra dáng vẻ vui mừng chiếnthắng, "Anh yêu An Tử Khê, lần đầu tiên anh nhìn thấy An Tử Khê đã bắtđầu thích rồi, tôi chỉ biết anh bị An Tử Khê thu hút, lòng anh đã chết,anh suốt đời sẽ chỉ yêu một người phụ nữ . Chỉ cần anh không lấy được An Tử Khê, không chiếm được An Tử Khê, anh sẽ không tiếp nhận bất cứ người phụ nữ nào nữa. Đó là lí do mà tôi tuyệt đối không thể làm cho anh cùng An Tử Khê ở cùng một chỗ. Hiện nay tôi rốt cục đã thành công, anh nóilà sẽ không cùng An Tử Khê làm đám cưới, tôi là người quan trọng nhấttrong lòng anh." Lâu Ngọc Đường nghe con gái nói, dường nhưgiống như đang nghe người ngoài hành tinh trò chuyện. Ông nắm tay congái: "Nhược Hi, là lỗi của ba, ba có lỗi với các con. Tử Hoán chính làanh trai con, các con ở cùng một chỗ là loạn luân. Con tuyệt đối khôngđược phép làm như vậy đối với anh trai mình, và với chính mình, con sẽphá hủy cả hai mất." "Chúng tôi đã bị hủy rồi!" Lâu Nhược Hicười đến lại càng vui vẻ, "Ba, lúc mẹ nằm trong phòng tắm, máu chảynhuốm toàn bộ nền nhà, tôi và anh trai cũng đã bị ông hủy hoại rồi. Thếnào, ngày hôm qua ông xem tôi nằm trong bồn tắm lớn, có hay không cảmgiác mộng cũ lại xuất hiện đây?" Lâu Ngọc Đường khắp người runrẩy, ông không thể tin con gái mình lại có thể nói như vậy, ngay cả môiông cũng đều run rẩy: "Con, con là vì trả thù ba?" "Không sai,tôi là muốn trả thù ông, cũng muốn trả thù anh. Ông hại chết mẹ, chứngkiến hai đứa con biến chất thành như bây giờ, ông có thấy hối hận không? Còn anh trai nữa, luôn mồm luôn miệng nói chỉ yêu một mình tôi, sẽ chăm sóc tôi cả đời, nhưng lại cùng An Tử Khê vương vấn không dứt. Đàn ôngđều là như vậy, đứng núi này trông núi nọ, tôi thực sự rất hận cácngười!" Lâu Ngọc Đường như muốn ngã từ trên ghế xuống, ông làmsao có thể nghĩ đến, trong lòng con gái hắn lại tồn tại nỗi hận mạnh mẽnhư vậy. Ông gần như là phá tung cửa mà chạy, cũng không dám liếc mắtnhìn con gái nữa. Thân thể ông lả đi, lời con gái nói hết lần này đếnlần khác vang lên trong tai ông, trái tim ông dường như càng ngày càngđập nhanh, đau đến không thể chịu đựng. Đây là báo ứng, năm đó ông vìtrả mối thù với Tịch gia nên lợi dụng Tịch Lan. Bây giờ chính con gáiông tiếp tục trả thù ông, đây là báo ứng, báo ứng của chính ông. Ôngcười đau đớn, tim đau thắt lại càng kịch liệt hơn, ông ngã trên mặt đất, mất đi ý thức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]