Lâu Tử Hoán nghe điện thoại xong, ngây người ra như phỗng, hắn biếtNhược Hi sẽ không để yên, hắn chỉ là không nghĩ tới sự việc lại xảy ranhanh đến thế.
"Lâu Tử Hoán, có chuyện gì thế? Điện thoại của ai thế?" Tử Khê nhìn sắc mặt bất ổn của hắn, cô ngồi xuống bên cạnh hỏi hắn.
Lâu Tử Hoán ngơ ngác nhìn cô một cái, lát sau hắn mới nói: "Nhược Hi tự sát, được đưa vào bệnh viện rồi!"
Tử Khê cũng sợ ngây người, Lâu Nhược Hiên lại có thể tự sát, dùng phươngthức ghê gớm như vậy. Cô lập tức xuống giường mặc quần áo, nói: "Em vớianh cùng đến bệnh viện, Lâu Nhược Hi sẽ không sao đâu."
Lâu Tử Hoán cầm điện thoại di động vẫn không nhúc nhích, Tử Khê thấy khó chịu, kéo hắn: "Lâu Tử Hoán, anh không sao chứ?"
Lâu Tử Hoán cúi đầu, An Tử Khê lo lắng nhìn hắn. Hắn hít sâu một hơi, thấy cô đã mặc xong quần áo, nói: "Đi thôi!"
Dọc đường đi, Lâu Tử Hoán không nói một tiếng, Tử Khê thấy thần sắc hắnnghiêm trọng, cũng không dám nói gì. Hắn nắm chặt tay lái, đôi mắt gắtgao nhìn chằm chằm phía trước. Tử Khê đột nhiên có cảm giác, người đànông này càng ngày càng rời xa cô, cho dù hắn ở ngay bên cạnh cô, cô cũng không thể nắm bắt được hắn.
Tới bệnh viện, Lâu Ngọc Đường thấyAn Tử Khê cũng đi theo, mày hơi nhíu lại. Ông kéo Lâu Tử Hoán lại giáohuấn: "Mấy hôm nay con bị sao thế, không những bắt Nhược Hi ra ngoài làm việc, lại còn không quan tâm đến con bé. Làm cho con bé kí túc xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535873/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.