Bọn họ về đến nhà đã thấy Nhạc Nhạc ngồi ôm gối trong phòng khách. TửKhê bước qua ôm con bé: "Nhạc Nhạc, sao con không đi ngủ đi?'
Nhạc Nhạc nắm lấy bộ quần áo ướt đẫm của Tử Khê, đôi mắt mơ màng nói: "A Tử, quần áo mẹ ướt hết rồi này!"
"Xin lỗi, Nhạc Nhạc!" Tử Khê thả con bé ra, "Nhạc Nhạc, đã khuya rồi, con đi ngủ trước đi nhé?"
Nhạc Nhạc gật đầu, nhìn Lâu Tử Hoán một chút, từ trên ghế sô pha bước xuống: "Chú ơi, A Tử nói chú bị lạc đường, muốn tìm chú trở về. Chú đó, chú là người lớn rồi, không thể để lạc đường nữa nhé, nếu không A Tử lại phảigiữa đêm hôm đi tìm chú."
Lòng Lâu Tử Hoán khẽ động, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nói: "Mau đi ngủ đi!"
Nhạc Nhạc lúc này mới gật đầu, thật sự đi ngủ.
Tử Khê bước vào phòng tắm bắt đầu mở nước, cô tìm khăn mặt đưa cho Lâu TửHoán, hắn khẽ nhếch miệng hơi cười, một tay ôm lấy cô bước vào phòngtắm.
"Này!" Tử Khê bị hắn dọa, nghĩ đến Nhạc Nhạc vẫn còn chưangủ, cô cũng không dám phát ra tiếng động gì. Tay cô đặt lên gáy hắn,cùng hắn bước vào phòng tắm.
Vào phòng tắm, Lâu Tử Hoán khôngquên đóng cửa lại, mở nước. Hắn bắt đầu cởi quần áo, cởi bỏ bộ quần áosũng nước. Hắn nhìn cô, cô vẫn không hề nhúc nhích, tiện tay hắn cởi bỏluôn quần áo của cô. Cho đến khi hai cơ thể giao hòa vào nhau, nhiệt độtrong phòng tắm cũng nóng lên.
Cô ngơ ngác nhìn Lâu Tử Hoán, đưa tay vuốt khuôn mặt hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535872/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.