Chương trước
Chương sau
Bọn họ về đến nhà đã thấy Nhạc Nhạc ngồi ôm gối trong phòng khách. TửKhê bước qua ôm con bé: "Nhạc Nhạc, sao con không đi ngủ đi?'
Nhạc Nhạc nắm lấy bộ quần áo ướt đẫm của Tử Khê, đôi mắt mơ màng nói: "A Tử, quần áo mẹ ướt hết rồi này!"
"Xin lỗi, Nhạc Nhạc!" Tử Khê thả con bé ra, "Nhạc Nhạc, đã khuya rồi, con đi ngủ trước đi nhé?"
Nhạc Nhạc gật đầu, nhìn Lâu Tử Hoán một chút, từ trên ghế sô pha bước xuống: "Chú ơi, A Tử nói chú bị lạc đường, muốn tìm chú trở về. Chú đó, chú là người lớn rồi, không thể để lạc đường nữa nhé, nếu không A Tử lại phảigiữa đêm hôm đi tìm chú."
Lòng Lâu Tử Hoán khẽ động, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nói: "Mau đi ngủ đi!"
Nhạc Nhạc lúc này mới gật đầu, thật sự đi ngủ.
Tử Khê bước vào phòng tắm bắt đầu mở nước, cô tìm khăn mặt đưa cho Lâu TửHoán, hắn khẽ nhếch miệng hơi cười, một tay ôm lấy cô bước vào phòngtắm.
"Này!" Tử Khê bị hắn dọa, nghĩ đến Nhạc Nhạc vẫn còn chưangủ, cô cũng không dám phát ra tiếng động gì. Tay cô đặt lên gáy hắn,cùng hắn bước vào phòng tắm.
Vào phòng tắm, Lâu Tử Hoán khôngquên đóng cửa lại, mở nước. Hắn bắt đầu cởi quần áo, cởi bỏ bộ quần áosũng nước. Hắn nhìn cô, cô vẫn không hề nhúc nhích, tiện tay hắn cởi bỏluôn quần áo của cô. Cho đến khi hai cơ thể giao hòa vào nhau, nhiệt độtrong phòng tắm cũng nóng lên.
Cô ngơ ngác nhìn Lâu Tử Hoán, đưa tay vuốt khuôn mặt hắn. Trong đôi mắt hắn như che giấu một nỗi đau xótkhôn cùng, cô muốn biết, rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì. Hắn gặp Hắc Diệu Tư, hay vì em gái hắn mà tâm lực tiều tụy, cô hiểu rất rõ, LâuNhược Hi có bản lĩnh bức điên hắn thành thế này.
"An Tử Khê!"Hắn nâng khuôn mặt của cô lên, khuôn mặt diễm lệ của cô gần ngay trướcmắt, nhưng cũng lại rất xa mãi không với tới được. "Chúng ta không thểkết hôn được!"
Người Tử Khê run lên, cô không ngờ hắn sẽ nói như vậy, có lẽ từ khi hắn cầu hôn cô, cô sợ sẽ có một ngày hắn nói với côcâu này. Bọn họ không thể kết hôn, cùng hắn kết hôn, vốn là chuyện khótin trên đời này.
"Vì sao tôi lại muốn kết hôn với cô chứ?" LâuTử Hoán cười, "Kết hôn cùng cô, Nhược Hi sẽ hận tôi cả đời, sau đó sẽkhông ngừng hủy hoại bản thân để báo thù tôi. Kết hôn với cô, ba tôicũng sẽ không đồng ý, ông ta đã quyết tàn nhẫn với tôi rồi, nếu như tôithật sự kết hôn với cô, quan hệ cha con coi như cắt đứt, đến lúc đó tôihoàn toàn trắng tay. Kết hôn với cô, ông ngoại cũng sẽ không tha thứ cho tôi, cô là An Tử Khê, ông sao có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con của kẻ đã hại chết con gái ông chứ! Ông ngoại có ý giao lại tập đoàn Mỹ Giaocho tôi quản lí, giờ đây cũng trở nên không thể. Kết hôn với cô, tôi sẽbị toàn bộ thế giới vứt bỏ, vì cô mà thương tổn tất cả người thân củatôi, thực sự đáng giá sao?"
Tử Khê cũng cười, cô một chút cũngkhông trách Lâu Tử Hoán lại nói ra những lời này, tuy rằng mỗi câu nóicủa hắn đều đâm sâu vào ngực cô, vết thương trong lòng cô cứ thế lại bịđộng. Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Em không hi vọng xa vời emthực sự có thể kết hôn với anh, Lâu Tử Hoán, anh không cần phải tìmnhiều lí do như vậy, làm cho chính bản thân mình trở nên đê hèn như thế, nếu anh vì những lí do này mà không kết hôn cùng em, ngày đó anh sẽkhông cầu hôn em, đúng không? Em biết chúng ta không thể kết hôn, anh có thể hữu tình với cả thế gian, nhưng lại chỉ có thể vô tình với mình em, em hoàn toàn hiểu rõ mà!"
Lâu Tử Hoán lo lắng, hắn thật sự làmuốn kết hôn với cô, thật sự là muốn kết hôn với cô, hắn thật sự khátkhao được kết hôn với cô. Nếu như hắn không phải là Lâu Tử Hoán, nếu như lưng hắn không mang nhiều xiềng xích như vậy, hắn không cần suy nghĩnhiều lí do để không thể kết hôn cùng cô. Tình cảm của hắn đối với An Tử Khê thật sự quá phức tạp, hắn không biết là mình yêu cô hay hận cô, cóđôi khi hắn bị cô chọc giận đến phát điên, muốn bóp chết cô. Nhưng chưabao giờ hắn nghĩ sẽ để cô rời xa hắn. Cầu hôn cô, cũng có chút xung đột, thế nhưng từ ngày đó, hắn chưa từng hối hận, trái lại còn rất mong chờngày đó. Thế nhưng, ngày đó không thể đến!
Một cảm giác hoảnghốt cùng sợ hãi ùa đến, hắn không thể tưởng tượng được, An Tử Khê rờikhỏi cuộc sống của hắn. Hắn hôn môi cô, ôm sát cô, để cô áp sát vàongười mình.
An Tử Khê gắt gao bám lấy cổ hắn, sôi nổi đáp lạihắn. Bởi vì, cô biết, đây chính là lần cuối cùng họ được thân thiết vớinhau thế này.
Lâu Tử Hoán khóa vòi nước, ôm cô vào bồn tắm lớn.Hắn ôm sát lấy cô, lưng cô dán vào ngực hắn, Tử Khê hỏi: "Lâu Tử Hoán,anh có thể trả lời em một vấn đề được không?"
"Ừ!" Lẽ nào haingười ở chung một chỗ trong tình huống đặc biệt thế này lại có thể bìnhtĩnh được vậy sao, hắn cố ôm chặt thắt lưng cô, đầu để lên trên đầu vaimềm mượt của cô.
Cô nhịn không được, cuối cùng cũng để nước mắttuôn ra. Cô cúi đầu, làn tóc bết lại hai bên sườn mặt. Cô cố gắng lấylại bình tĩnh, không để cho âm thanh nức nở thoát ra ngoài: "Lâu TửHoán, anh nói cho em biết, anh có thật sự có chút thích em hay không?"
Lâu Tử Hoán ôm cô chặt hơn, hắn không hề do dự trả lời: "Tôi chưa bao giờthích cô cả. An Tử Khê, cô nói đi, cô luôn chống đối lại tôi, thường hay chọc tôi tức chết. Phụ nữ không đáng để yêu như cô, cô làm thế nào đểngười khác thích cô được đây?"
"Nếu như vậy, anh ôm tôi làm gì,buông tôi ra!" An Tử Khê tức giận, muốn giật tay hắn ra, cô một chútcũng không muốn ở cùng hắn.
"An Tử Khê, tôi còn chưa nói xong,cô gấp cái gì?" Lâu Tử Hoán không cho cô cơ hội để trốn thoát, hắnchuyển tư thế, để cô đối mặt với hắn. "An Tử Khê, tôi tuy rằng không xác định được, bản thân mình có yêu cô hay không. Thế nhưng tôi biết rõ,tôi không muốn cô rời xa tôi, một chút cũng không muốn."
Tử Khê nhìn hắn, hắn và cô đều giống nhau, trong đôi mắt ẩn chứa rấtnhiều nỗi đau. Cô không giống hắn, trên lưng hắn đeo rất nhiều xiềngxích. Hắn là trụ cột tương lai của Lâu gia, là anh trai của Lâu NhượcHi, là cháu ngoại của Tịch Chấn Quốc. Lâu Tử Hoán bề ngoài thì lạnhlùng, trên thực tế là người rất trọng tình. Hắn muốn bảo vệ người thâncủa hắn, còn muốn thành toàn cho họ, cuối cùng người phải hy sinh chínhlà hắn.
"Cô còn phải ở lại bên cạnh tôi, An Tử Khê!" Tay hắnluồn xuống phía dưới, môi kề sát môi cô, "Cô phải ở lại bên cạnh tôi,thế nhưng tôi vĩnh viễn không thể kết hôn với cô."
Tử Khê khôngthể tin được tai mình, hắn không thể lấy cô, nhưng còn muốn cô ở lại bên cạnh hắn. Thật nực cười, trong lòng tràn đầy chua xót, hô hấp cũng trởnên khó khăn. "Anh muốn tôi cả đời ở bên cạnh anh, không muốn tôi thấyđược ánh sáng sao."
Lâu Tử Hoán hôn lên môi, lên cằm cô, mỗi một phân trên thân thể cô đều thật ngọt ngào. Y như một loại thuốc phiện,một khi đã thử một ngụm, không bao giờ có thể bỏ được. "Cô phải ở bêncạnh tôi, An Tử Khê, nhất thiết phải vậy."
"Lâu Tử Hoán, anh sao có thể làm thế? Sao lại có thể đối xử với tôi như thế?" Nếu như cô chỉcó một mình, vì không thể kháng cự, cô cũng sẽ đáp ứng hắn. Thế nhưnghiện tại cô có Nhạc Nhạc, cô muốn cho Nhạc Nhạc một cuộc sống bìnhthường. Cô không thể để xã hội sỉ nhục Nhạc Nhạc, con bé đã chịu nhiềukhổ sở rồi, cô tuyệt đối không để Nhạc Nhạc đi vào vết xe đổ của cô.
Lâu Tử Hoán đưa tay vào giữa hai chân cô, khiêu khích cô, sau đó tiến vào.An Tử Khê kêu lên một tiếng đau đớn, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt côquyến rũ hồng nhuận, làn tóc ướt của cô khẽ đung đưa trong không khí,đẹp đến khiến người khác phải nín thở.
Hắn lắc người, lần lượtchiếm lấy cô. Hắn cắn vào bên tai cô, nói khẽ: "An Tử Khê, trên đời nàykhông có người đàn ông nào có thể đem lại cho cô niềm sung sướng như thế này, đúng không? Cô không phải yêu tôi sao? Yêu tôi thì phải ở bên cạnh tôi, tôi sẽ quan tâm cô, sẽ vui vẻ hòa thuận với cô."
Tay côđặt trên vai hắn, cô hưởng thụ cảm giác vui sướng trong cơ thể do hắnmang lại, nhưng lòng lại chua xót muốn khóc lớn lên. "Lâu Tử Hoán, anhtrả lời em, anh sẽ kết hôn chứ? Sẽ có một ngày anh kết hôn có đúngkhông?"
Lâu Tử Hoán ngừng lại một chút, co giật dữ dội. "Cô nghĩ tôi có thể kết hôn được sao? Chỉ cần Nhược Hi còn ở bên cạnh tôi, tôikhông thể kết hôn được. An Tử Khê, cuộc đời tôi coi như đã xong rồi, đãbị hủy rồi, vì thế tôi cũng sẽ kéo cô xuống nước cùng."
Tử Khêthở hổn hển, rên rỉ, cô không nói nên lời, chỉ có thể khóc mà thôi. LâuTử Hoán xấu xa, lần đầu tiên cô gặp hắn từ lúc cô sáu tuổi , nhiều nămnhư vậy, hắn vẫn còn ức hiếp cô.
Lâu Tử Hoán lướt môi xuống ngực cô, liếm dấu răng bên mạn sườn ngực: "An Tử Khê, trên người cô đã códấu vết của tôi, cô chính là người của tôi. Từ khi cô bước chân vào nhàhọ Lâu, từ khi cô bò lên giường tôi thì cô đã thành người của tôi rồi,đã định trước như vậy, cô thoát cũng không được đâu. Tôi sẽ không để côrời xa tôi, tuyệt đối không cho phép."
Tử Khê ngẩng đầu, nướcmắt ràn rụa. Thân thể của cô bị hắn thiêu đốt đến cực hạn, thế nhưng trí não cô lại muốn cô giết chết người đàn ông đốn mạt này. Loại cảm giácvừa đau đớn vừa khoái lạc này khiến cô muốn hủy diệt chính bản thânmình, cũng muốn hủy diệt luôn cả hắn. Lâu Tử Hoán vẫn ở trong người cô,tâm trí cô dần hồi tỉnh, thân thể mất kiểm soát mà run rẩy. Cô càng khóc to hơn, giãy dụa muốn hắn. Lâu Tử Hoán ôm chặt lấy cô, cảnh cáo cô:"Đừng nhúc nhích, nếu còn nhúc nhích nữa, xảy ra chuyện gì, cô chịutrách nhiệm đấy."
Hắn còn trong người cô, không ngừng phát nhiệt. Thân thể cô cứng lại, tay cô đặt trên vai hắn: "Anh ra ngoài đi!"
Lâu Tử Hoán nâng người cô lên, giải thoát cho cô. Đã đủ thỏa mãn cô, bọn họ còn chưa nói chuyện xong, lại cứ tiếp tục dây dưa không dứt. Hắn ôm lấy cô, ôm sát thắt lưng cô, để cô dựa vào mình. Ra khỏi bồn tắm lớn, hắnmở nước, cúi đầu nhìn khuôn mặt khóc sướt mướt của cô. An Tử Khê quậtcường là thế, mà nay khóc thành thế này, lòng hắn co rút đau đớn, hắnkhông thích nước mắt của An Tử Khê.
Nước nóng tuôn xuống, hắnvẫn hôn khóe mắt cô, đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt của cô: "An TửKhê, thế này không phải tốt sao? Chúng ta có thể ở cùng với nhau, chỉ là không có giấy tờ mà thôi!"
Tử Khê nhìn không rõ mặt hắn lắm, cô nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là liều mạng lắc đầu, côkhông muốn, không nên, không thể.
Lâu Tử Hoán thấy cô cố chấp như vậy, nổi giận: "An Tử Khê, cô không được quyền lựa chọn, cô nhất thiết phải là người của tôi!"
Tử Khê vẫn lắc đầu, bất luận Lâu Tử Hoán nói gì, cô cũng không phản đối, chỉ có thể lắc đầu.
Lâu Tử Hoán tức giận, không có biện pháp đành ôm lấy cô, hai người cuốicùng cũng kết thúc màn tắm chung dây dưa. Hắn ôm An Tử Khê đặt lêngiường, lau khô tóc cho cô, điện thoại trong phòng khách đổ chuông. Hắnđi tới tiếp điện thoại, là điện thoại của ba hắn. Hắn cau mày, nhấn nútnhận điện.
Hắn nghe thấy giọng ba hắn tràn đầy lo lắng: "Con sao lại không nghe điện thoại thế, con lập tức đến bệnh viện đi. Nhược Hitự sát, đang trong phòng cấp cứu, con lập tức đến đây đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.