"Tiểu thư, để tôi đưa cô về trước!"Thạch Nam không thể không nghe lờicủa cậu chủ, hơn nữa chuyện của hai anh em bọn họ, hắn là người ngoàicũng không tiện xen vào. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâu Tử Hoán biểuhiện như vậy, hoàn toàn tuyệt vọng, sinh mạng dường như đã đi tới tuyệtcảnh, không có lối thoát.
Lâu Nhược Hi ngoảnh mặt làm ngơ trướclời nói của Thạch Nam, cô ta bình tĩnh nhìn Lâu Tử Hoán: "Anh, sau nàyanh thực sự sẽ không lo cho em à?"
Thạch Nam nhịn không được bèn nói: "Tiểu thư, cô hãy để cho anh trai được một mình yên tĩnh, để tôi đưa cô về."
Lâu Nhược Hi vẫn bất động, nhìn Lâu Tử Hoán không chớp mắt.
Lâu Tử Hoán nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục đi về phía trước, không hề để ý đến cô ta.
Lâu Nhược Hi bị Thạch Nam kéo vào xe, hắn gọi điện thoại cho An Tử Khê, vừa lái xe vừa báo tin cho An Tử Khê.
An Tử Khê cũng không ngủ được, Lâu Tử Hoán cứ thế đi ra ngoài, lại khôngnghe điện thoại, cô sao có thể ngủ yên được. Đến khi nghe được điệnthoại của Thạch Nam, báo cô biết chỗ của Lâu Tử Hoán, bảo cô lập tức đitìm hắn. Bên ngoài mưa rất to, cô cũng lo lắng cho Nhạc Nhạc phải ở nhàmột mình.
Cô đánh thức Nhạc Nhạc, nhìn thấy Nhạc Nhạc hé mở đôimắt còn ngái ngủ, cô nói: "Nhạc Nhạc, bây giờ mẹ phải đi ra ngoài tìmchú người xấu, con ở nhà một mình được không?"
Nhạc Nhạc dụi dụi mắt: "A Tử, chú người xấu lạc đường ạ, tìm không được đường về ư?"
Tử Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535871/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.