Lâu Tử Hoán lái xe, từ lúc rời khỏi Dạ Đô, hắn chưa hề nhìn qua LâuNhược Hi. Lâu Nhược Hi khoác áo khoác của hắn, từ trong túi áo lấy rachiếc nhẫn, ngắm nghía: "Anh, chiếc nhẫn này rất độc đáo. Em hình như đã thấy qua, hồi ý Mỹ, đây là quà ra mắt trong phi vụ làm ăn đầu tiên củaanh! Lúc đó, em cũng rất thích chiếc nhẫn này, em còn tưởng rằng anh sẽcho em chứ? Thế nhưng anh lại trì hoãn không tặng, anh có biết em đaulòng thế nào không?"
Lâu Tử Hoán giành lấy chiếc nhẫn, đeo mạnhvào ngón tay bên bàn tay trái của mình. Lúc này điện thoại của hắn chợtreo lên, là điện thoại của An Tử Khê. Lâu Nhược Hi cũng đã trông thấy,khóe miệng lộ ra nét cười: "Là điện thoại của Tử Khê à? Anh, sao anhkhông nghe máy?"
Nụ cười ngây thơ lãng mạn ngày nào giờ đã không còn làm hắn thương cảm được nữa, hắn đưa điện thoại lên nghe.
"Không có việc gì chứ? Bây giờ anh đang ở đâu?" An Tử Khê dè dặt hỏi hắn.
"Tôi không sao, đêm nay tôi không về, cô không cần chờ tôi!" Nói xong, hắn tắt điện thoại.
"Anh, anh sao lại tắt điện thoại của Tử Khê như thế, sẽ khiến Tử Khê đau lòng đấy." Lâu Nhược Hi rất vô tội, còn tỏ ý trách mắng hắn, "Anh phải nóicho Tử Khê biết, anh mới vừa từ Dạ Đô cứu em ra, như vậy Tử Khê mới cóthể yên tâm được."
Lâu Tử Hoán lúc này cũng cười, hắn đột nhiêntăng tốc, xe đạt đến vận tốc cao nhất. Bọn họ đang đi trên đường caotốc, lượng xe cũng rất ít, Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535870/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.