Lâu Tử Hoán nhận được điện thoại của chú Mạnh nói rằng Lâu Ngọc Đườngtái phát bệnh tim, vội vàng chạy tới bệnh viện. An Dạ Vũ cũng đã tới,đang ngồi bên cạnh khóc sướt mướt. Hắn chỉ ngồi im không nhúc nhích, hai ngày nay, hắn như sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ông trời dường như không chịu buông tha hắn, ba lần liên tiếp đả kích hắn, thử thách ý chí hắn.
Tử Khê đã tham dự xong các hoạt động, cũng nhận được điệnthoại của An Dạ Vũ. Cô sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, bệnhtim của Lâu Ngọc Đường tái phát, chẳng nhẽ là bởi vì lời nói của cô, doông ta không chịu nổi đả kích sao? Cô nhớ tới hình bóng ông ta lúc rờiđi. Cô còn chưa thay y phục, tự mình mở xe Tiểu Q trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện.
Khi cô chạy tới, Lâu Tử Hoán đang ngồi trên hàngghế dài của bệnh viện, đầu hắn dựa vào tường, vẻ mặt thực tái nhợt vàtiều tụy.
An Dạ Vũ thấy cô, xông lên ôm lấy cô: "Tử Khê, con rút cuộc đã tới, bác Lâu của thế nào lại bạo phát bệnh tim, ông ấy mà cóchuyện gì, thì mẹ làm sao bây giờ?"
Tử Khê không muốn nhìn dángvẻ giả dối ấy, cô đẩy mẹ mình ra, đi tới chỗ Lâu Tử Hoán. Cô quỳ gốitrước mặt Lâu Tử Hoán, nắm lấy bàn tay lạnh buốt: "Lâu Tử Hoán, nếu anhmuốn khóc thì khóc đi!"
Lâu Tử Hoán cúi đầu xuống, cười cười: "Vì sao anh lại phải khóc, anh hận ông ta còn không kịp, vì sao anh phải khóc!"
Mấy ngày này, hắn thực sự đã chịu đủ rồi! Lâu Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535875/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.