"Dơi sẽ mù khi thấy ánh sáng!"
Cô nghiêm túc nói với bà, bà liền mỉm cười nhíu mày.
"Nhưng thính giác đạt trình độ không cần mắt vẫn có thể soi đường và săn mồi được đó!"
"Nếu làm nhiễu âm thanh thì sao?"
Cô vừa nói vừa nhìn bà Hậu chăm chăm, bà ấy bắt đầu suy nghĩ về lời nói của cô.
"Cô nghĩ nó sẽ thành công sao?"
"Tôi không chắc, nhưng hầu như ngày trước người ta hay dùng cách đó để xua đuổi loài dơi, có lần ba tôi đi vào một hang động trú ẩn qua đêm, đã dùng tiếng động và ánh sáng để đuổi dơi đi. Nếu chúng ta thử, nếu thành công, thì sau này sẽ nắm được nhược điểm của bà ấy, còn không... "
"Không thì sao?"
"Không sao, sẽ thành công mà thôi!"
Bà Hậu nhìn cô mỉm cười, bà ấy gật đầu cái rồi nói:
"Được, nghe theo cô, dù sao đó cũng là chính kiến của cô, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô, dù sao sau này không có tôi. Cô cũng tự đưa ra quyết định riêng cho mình!"
Bà nói câu đó xong thì mỉm cười, cô cũng gật đầu cái rồi nói:
"Bà cứ để cô ấy và Kim Nhã ở lại đó, đừng thiêu họ, tôi biết một cô nương liễu yếu đào tơ như cô ấy sẽ sợ lửa lắm, nên bà đừng làm thế!"
Cô từ từ quay lại nhìn cái quan tài, bỗng lòng cô cảm thấy có cảm giác lâng lâng, thấy được ánh mắt của cô, toát ra sự nhân hậu nhưng buồn bã. Bà chợt liếc nhìn thẳng vào mắt cô, bà hỏi:
"Cô thương tiếc cho cô ấy mặc dù chưa quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nang-dau/1053301/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.