Hồi ức có đẹp thế nào cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, có lúc lợi ích sẽ giết chết con người. Cố Sơ vẫn còn nhớ rõ sự kiên quyết của nhà họ Kiều năm ấy, bất luận cô có cầu xin Kiều Trí Viễn thế nào, ông ấy cũng không chịu ra tay giúp đỡ. Giờ đây vật đổi sao dời, Kiều Trí Viễn bệnh tật dầm dề, cô những tưởng mình sẽ cười sung sướng hoặc khi tận mắt nhìn thấy ông ấy sẽ cho đó chẳng qua chỉ là báo ứng. Thế mà giây phút ông ấy ngồi dậy khỏi giường bệnh, ngoài buồn đau ra, trong cô chỉ còn cảm giác không đành lòng.
Buông bỏ thù hận không phải việc chỉ nói ngoài miệng, chỉ khi nào bản thân thực sự đối mặt với thanh thản mới hiểu rõ được tâm tư của lòng mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Trí Viễn, cô đã biết thật ra mình không hận ông ấy chút nào.
Bà Kiều, Tỉnh Tuệ cũng có mặt. Bà ấy là tiêu chuẩn của mẫu người xinh từ nhỏ, bao nhiêu năm rồi mà không hề già nua, ngược lại càng thêm cao quý, khoan thai, chỉ là vì phải chăm sóc Kiều Trí Viễn nên trên gương mặt bà ấy nhuốm vẻ mỏi mệt. Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Sơ, bà ấy vừa kích động vừa rơi nước mắt, kéo tay cô nói rất nhiều điều.
Kiều Trí Viễn cũng rất vui khi thấy Cố Sơ tới, nhưng phần nhiều là áy náy. Cố Sơ tuyệt đối không nhắc lại chuyện năm xưa, chỉ kể cho ông ấy nghe một số chuyện vui, tâm trạng của Kiều Trí Viễn cũng dần dần khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297198/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.