Kiều Vân Tiêu ăn rất say sưa: “Dễ thôi, nói cho anh biết đó là nhà hàng nào, anh bảo đầu bếp ở đó đích thân dạy em, thế là được chứ gì? Mấy chuyện bỏ tiền ra là có thể giải quyết được này là chuyện vặt thôi.”
“Thật sao? Người ta chịu dạy sao?” Cố Sơ nghe xong lập tức tinh thần phấn chấn, kéo ghế lại ngồi trước mặt anh.
“Thời buổi này có ai không thích tiền đâu?” Kiều Vân Tiêu cảm thấy lần này gặp cô dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác như đã quay trở về như trước đây, cô cũng gần gũi với anh hơn.
Cố Sơ cười hì hì: “Vậy thì phải cảm ơn đại ca Kiều rồi, à còn nữa, nhà hàng ấy có không ít món đặc biệt, em đều muốn học.”
“Không thành vấn đề.” Kiều Vân Tiêu nhận lời.
Cố Sơ vui lắm: “Anh ăn nhiều vào, cứ ăn thêm chút nữa đi.”
Cuối cùng, Kiều Vân Tiêu vác cái bụng no kễnh quay trở lại phòng khách. Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, anh lại lên tiếng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Xem ra em thật sự quyết định ở cùng với cậu ta rồi.”
Cố Sơ ngồi xuống chiếc sofa đối diện anh, gảy gảy ngón tay, lát sau mới gật đầu. Kiều Vân Tiêu thấy vậy, lồng ngực như ứ đọng thứ gì, bèn đứng dậy. Cố Sơ giật nảy mình, ngước lên nhìn anh. Anh đi qua đi lại mấy lượt, nhíu mày lại, một lát sau mới dừng bước, nhìn cô, cuối cùng cũng bật ra một câu: “Được, cứ cho là em muốn đi theo cậu ta, nhưng có cần phải sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297201/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.