Không thể không nói, thằng nhóc này còn nhỏ mà có tài nhìn người ra phết.
Thị vệ canh cửa thấy tướng quân lệnh, mặt biến sắc, hai người nhìn nhau,một người vội vàng rảo bước vào phủ, người còn lại chắp tay, quỳ mộtgối: “Tham kiến tướng quân. Thứ cho ti chức sơ suất.”
“Đô hộ đâu?”
“Đã đi thông báo rồi ạ.”
Ta đang suy nghĩ phải đứng trước cửa hứng gió lạnh bao lâu thì nghe thấytiếng bước chân vội vã từ trong phủ, có lẽ là người đó đang mặc áo giáp. Chẳng mấy chốc thị vệ vừa vào lúc nãy đã đi ra, theo sau là một ngườiđàn ông mặc bộ giáp nhẹ màu xám đậm, gương mặt anh tuấn, có vài nétgiống cha Lục Hải Không lúc còn trẻ, chắc người đó là “chú” mà Lục HảiKhông nói.
Tay ông ta còn cầm kiếm, đội mũ giáp, mồ hôi trên mặt dính cả bụi đất, hình như vừa mới tỉ võ xong.
Lục Hải Không điềm tĩnh nhìn người đàn ông mặc bộ khinh giáp đứng trên bậcthềm phủ đô hộ, ánh mắt nặng nề. Ta không hiểu, nếu đã tới nương nhờ họhàng, sao thấy người thân rồi mà không chạy qua đó ôm chặt rồi ăn vạ một trận đi.
Không gian im lặng hồi lâu, cuối cùng người chú đó cũng lên tiếng: “Lục Hải Không.” Ông ta trầm giọng gọi, đó là giọng nói khàn khàn chín chắn mà đám công tử trong thành không có, mang theo sự chínhtrực mà bậc đại trượng phu nên có khiến mặt mày và lỗ tai của ta đềubừng sáng…
“Chú.” Lục Hải Không chỉ gọi một tiếng, ta thấy ốngtay áo bị căng, vừa cúi đầu thì thấy Lục Hải Không nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/205903/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.