Mặt Lục Hải Không lập tức cắt không còn hột máu.
Ta chợt nhận ra câu này tổn thương thế nào, bịt miệng lại, nhưng vếtthương đã loét miệng. Nhìn gương mặt trắng bệch và ánh mắt đau đớn củaLục Hải Không, tâm trạng ta không biết pha tạp thành vị gì nữa rồi, nókhiến ruột gan ta quặn thắt. Nhưng tình huống này ta không thể xin lỗi,đành tát mạnh mình hai cái, rồi gãi đầu kêu “A a a…” chạy xồng xộc rangoài.
Y như con điên…
Lần đầu tiên ta cảm thấy ngủ là việc khó khăn đến thế.
Ta trằn trọc trên giường, lăn qua lăn lại, không thể vứt bỏ hình ảnh LụcHải Không mặt mày tái nhợt. Ta bật dậy, bưng mặt thở dài, sao tên SơKhông kia đầu thai lại thành ra thế này cơ chứ, hắn rõ ràng là một tênchết tiệt kiêu ngạo. Sao lại thành ra thế này…
Chỉ cần Lục HảiKhông làm ta giận một lần, chỉ một lần thôi, chẳng phải ta có thể hạquyết tâm xử hắn rồi sao! Vì sao! Vì sao… lại bày ra cái vẻ tủi thân đó, làm ta dằn vặt.
Ta lại thở dài, đang hoang mang thì bỗng thấymột cái bóng đen vụt qua phòng. Ta nhướn mày, đang đoán có phải bọnThanh Sơn Tử chán sống mò đến không thì nghe thấy một tiếng lẩm bẩm rấtnhỏ vọng từ bên ngoài vào, lòng ta đột nhiên căng thẳng.
Là Lục Hải Không, sau khi tủi thân hắn lại chạy như điên đi tìm ta, quả thật là… không biết phải nói gì nữa.
Hắn vẫn luẩn quẩn quanh cửa, không gõ cửa cũng không vào. Nhưng ta lại sốtruột, bước tới cửa, lại nghe thấy hắn thì thào: “Vân Tường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/205904/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.