Ta cũng cuống cuồng ôm chặt nó không buông, đúng lúc này lại nghe thấytiếng người bên kia vang lên: “Bên ngoài có người đang giúp nó.”
“Thế thì chém quách chân thằng nhãi này đi, để nó không chạy được nữa.”
Trong tường có tận hai người! Bọn chúng muốn chặt chân Lục Hải Không! Tim tagiật thót, bỗng nhanh trí quát: “Cha! Cha mau dẫn thị vệ tướng phủ lạiđây! Sát thủ trong đó định chặt chân Lục Hải Không!”
“Là con gái tướng gia!”
“Cái con Hỗn Thiên nữ ma vương ấy hả?” Hai tên sát thủ bên trong thoáng im lặng, “Rút!”
Chiến thắng quá đột ngột, không ngờ tên của ta còn có tác dụng hơn cả cha ta, vừa mừng thầm được một lát ta đã sầm mặt... Đến sát thủ còn sợ ta nhưthế, thì trong mắt dân chúng bình thường rốt cuộc hình tượng của ta đãthành ra thế nào rồi...
Ta không có thời gian nghĩ nhiều, quyết tâm kéo Lục Hải Không ra, nắm tay nó chạy về tướng phủ: “Ngươi cứ sang nhà ta trốn đã.”
Lục Hải Không dừng bước, lẳng lặng mở miệng trong không gian nghịt khói: “Vân Tường, ta không thể tới tướng phủ.”
Ta ngạc nhiên: “Tại sao? Ngươi sợ cha ta không muốn bảo vệ ngươi à?”
Lục Hải Không cúi gằm xuống, không trả lời ta. Rõ ràng bây giờ nó chỉ làmột thằng nhóc lấm lem bẩn thỉu, ta lại thấy những thứ trong đầu nó cònphức tạp hơn cả những thứ của ta kiếp này và tiểu tiên Tường Vân sốngmấy trăm năm của kiếp trước nữa.
Nó im lặng hồi lâu: “Vân Tường,ta muốn tới phía Bắc Trường Thành, chỉ có tới Bắc Trường Thành, nhấtđịnh phải tới Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/205902/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.