Muốn tới chùa Đàn Chá phải băng qua khu phố sầm uất của kinh thành, Lục Hải Không chưa từngđến mấy nơi thế này bao giờ, nhìn gì cũng thấy ngạc nhiên. “Vân Tường!Đó là gì?” Ta nhìn theo hướng nó chỉ, bĩu môi đáp: “Mứt quả, vừa cứnglại vừa ngọt, chả ngon nghẻ gì đâu.”
Mắt Hải Không sáng rực: “Ăn đi…”
Ta thấy đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng trong đời Lục Hải Không, về tình vềlí quả thực không nên keo kiệt một đồng mứt quả này, vì thế ta cực kìhào phóng lấy quỹ đen ra, tìm một đồng tiền trong đống bạc vụn, vênh mặt đi về phía chủ sạp.
Năm đó ở Thiên giới, ta chắc chắn không thểcó nhiều tiền mang theo thế này, giờ đã giàu có muốn mua mứt quả thì mua mứt quả, đúng là đời người chẳng thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra.Đang suy tư thì đột nhiên kẻ trước mặt va mạnh vào người ta, ta loạngchoạng ngã nhào xuống đất. Lục Hải Không bên cạnh sợ hãi, vội vàng đỡlưng ta, hoảng hốt gọi: “Vân Tường! Đau không đau không?”
Ta lắc đầu, chợt nhận ra, túi tiền trong tay mất tiêu đâu rồi!
Nhớ tới những ngày nghèo khổ không có một cắc trên Thiên giới, đầu ta lậptức nóng bừng, ta khó khăn lắm mới tiết kiệm được chỗ đó đấy! Muốn cướpthì cướp, đúng là còn khốn kiếp hơn tên Sơ Không quất nát cây quạt tròncủa ta!
“Mẹ mày!” Ta xắn tay áo, bật dậy quát: “Chôm tiền táo bón cả đời! Tên trộm kia đứng lại cho ta!” Hét xong ta bèn chạy theo, không thèm quan tâm Lục Hải Không chân ngắn có theo kịp được không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/205901/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.