Không muốn giải thích cho hắn hiểu những khúc mắc trong lòng, ta nói:“Bộ sống mà đội lốt động vật sướng lắm à, ta không thèm làm hổ yêu đâu.” Ta đi thẳng vào điện Diêm Vương, “Đi nói cho Diêm Vương biết chuyệntrên đấy thôi. Kiếp sau phải uống canh Mạnh Bà thì uống, đầu thai thìđầu thai, Lý Thiên Vương có muốn dày vò thế nào thì kệ ông ta, ta khôngmuốn phí sức đấu với ngươi nữa, mệt lắm rồi.”
Ta đi vào điện Diêm Vương được một lúc rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng hừ lạnh khinh bỉcủa Sơ Không, cũng không nghe thấy tiếng bước chân nối gót, ta tò mònhìn lại phía sau, thì thấy Sơ Không ngẩn người nhìn ta chòng chọc, takhó hiểu: “Không phải ngươi muốn tới điện Diêm Vương sao? Đi thôi.”
Sơ Không chớp mắt, như thể lúc này mới tỉnh táo lại, hắn ta vênh váo hấtmặt nói: “Hừ, ông đây muốn làm gì tự mình biết, ai cần ngươi nhắc.”
Ta siết tay, tên thối này.. . nhịn nào nhịn nào, ta không quan tâm đến hắn nữa, thỉnh thoảng cho hắn lên mặt một tí cũng có gì to tát đâu.
Đẩy cánh cửa to nặng ra, ta sải bước vào trong điện Diêm Vương, điều đángquý là hôm nay Diêm Vương không ngửa đầu ngủ gật sau thư án, mà lànghiêm chỉnh cúi đầu xuống án như thể đang giải quyết chuyện gì quantrọng lắm. Phán quan bên cạnh nhìn thứ ông ta viết ra, nhịn tới mức trán nổi đầy gân xanh.
“Diêm Vương.” Ta lễ phép chắp tay bái, “Lại gặp nhau rồi.”
Diêm Vương ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, “Ô! TiểuTường Tử! Tốt lắm, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/1271431/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.