Lúc mở mắt ra, ta cảm thấy thế giới này có chút khang khác với thế giớita thấy trước kia. Tầm mắt rộng tới kì lạ, khứu giác nhạy bén khácthường, mùi của đất đai, vị của cỏ xanh, còn có cả mùi tanh hoặc ngaingái.
Ta chớp mắt, cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn. Chânta run rẩy gượng dậy, nhưng lại là bốn cái chân chống trên mặt đất, còncó vuốt thịt phủ lông tơ. Ta thò “tay” ra, thấy bộ móng vẫn chưa pháttriển hết, ngạc nhiên nhìn một lát... Nếu ta đoán không nhầm thì hìnhnhư cái này là móng hổ. Ta ngoảnh đầu lại, nhìn ra sau, nhìn cơ thể dàingoằng và cái mông mọc đầy lông của mình, còn có cả một cái đuôi xinhxắn vằn vện nữa chứ.
Ta ngơ ngác một lúc, kí ức lập tức ùa về. Ờm! Ta nhảy vào đường súc vật, trở thành một con vật.
Con vật!
Ta đùng móng ôm lấy mặt. Nhục nhã biết bao, nhục nhã biết bao! Nghĩ tớiviệc Tường Vân tiên tử ta đã từng sống một cách phiêu ảo thế nào mà naylại lạc bước sa chân vào chốn này! Ta lén nặn ra một dòng lệ cay đắng vì bản thân. Nhưng dẫu có đau đến thắt lòng cũng không thể thay đổi đươcsự thật ta đã trở thành con vật. Ta ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời mà tâmtrạng lại vô cùng bối rối. Nhưng vừa nghĩ tới việc Sơ Không cũng lọt vào đường súc vật, trở thành một con vật bốn chân, lòng ta lại nảy nở mộtniềm sung sướng hiếm hoi.
Được lắm, Lý Thiên Vương, ông sắp xếpđi, để xem hai con vật không biết nói trải qua tình yêu đau thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/1271430/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.