Sở Lạc Nhất vừa nói xong, xung quanh đều yên tĩnh lại.
Chầu Thiên Thiên đứng bên cạnh, siết chặt tay mình.
Cố Tỉ Thành vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Nhất, ý bảo cổ bình tĩnh lại.
“Ôi trời ơi, em gái, đều là lỗi của chị, là do chị không trông coi thằng bé cẩn thận” Chị dâu Cá vội xin lỗi.
Tiểu Quỷ Quỷ càng khóc dữ dội hơn, cái tay bị băng bó chỉ thẳng vào Châu Thiên Thiên đang đứng bên cạnh, “Cô, là cố đẩy, đẩy bảo bảo” Tiểu Quỷ Quỷ khóc thút thít, giọng nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ được.
Sở Lạc Nhất ngẩng phắt lên, ánh mắt căm độc khiến Cố Tỉ Thành nhìn thấy cả sắc tím ánh lên trong mắt cô.
Cả người Châu Thiên Thiên run lên bần bật. Cô ta không khỏi nuốt nước bọt, “Thằng bé cứ chắn đường tôi, tôi đang vội đi báo cáo, sao tôi biết được mới chạm nhẹ một cái nó đã ngã vỡ đầu như thế chứ?”
“Cô chạm nhẹ nó một cái? Nó bao tuổi, cô bao tuổi hả?” Sở Lạc Nhất tức giận chất vấn, “Châu Thiên Thiên, cô có còn là con người nữa không, con trai tôi còn chưa đến ba tuổi, vậy mà cô cũng dám ra tay với nó?”
Nếu không phải vì đang ôm con, chắc Sở Lạc Nhất đã cho cô ta một phát tát rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ bị thương khắp người ít nhất phải trên dưới mười vết thương, trên đầu bị thương nặng thể nào, Sở Lạc Nhất thấy xót xa đến mức ấy.
“Tôi...”
“Nhất Nhất.”
“Anh đừng có nói gì cả” Sở Lạc Nhất hung dữ ngẩng lên trừng mắt với Cố Tỉ Thành, “Con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891980/chuong-3648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.