Sở Ninh Dực đang đi lên cũng phải khựng lại, mãi một lúc lâu cũng không quay đầu.
Sở Lạc Duy đắc ý dựa ở cửa bếp, nhìn ba đang đứng trên cầu thang.
Sở Ninh Dực từ từ quay lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của con trai mình, “Con có biết trên đời này người thành công nhất là người thế nào không? Chính là sau khi vấp ngã, bò dậy được còn có thể có được thành tựu lớn hơn cả trước khi ngã, ví dụ như hàng tặng kèm là con với Bao Đậu ấy”
Hàng tặng kèm?
Sở Lạc Duy vạch đen đầy mặt nhìn ba mình.
Được rồi, gừng càng già càng cay, anh thua rồi.
“Còn con đó, giờ có bò dậy cũng không tìm được điểm chống đỡ, ba thấy con cứ bò dưới đất luôn đi” Sở Ninh Dực không hề nể tình cha con, nói rất thẳng thắn, rất dứt khoát.
Sở Lạc Duy siết chặt nay nhìn Sở Ninh Dực quay người đi lên nhà.
“Đừng có trông mong gì vào việc phụ nữ sẽ nói rõ ràng cho con biết, điều này là không thể nào đâu. C con phải tự
mình nghĩ, con đã cho đi cái gì? Cái gì là cái con bé muốn, cái gì là cái con bé không muốn nhưng con cũng vẫn cho con bé” Lúc Sở Ninh Dực đi lên đến bậc trên cùng, anh mới quay lại nhìn con trai mình, “Đừng có phạm phải sai lầm ngu xuẩn giống như anh trai con, mẹ con không chịu nổi đả kích này đâu”
Sở Lạc Duy vốn còn đang thấy cảm kích ba mình, nhưng cái miếng thức ăn cho chó cuối cùng kia đúng là khiến anh chết nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891979/chuong-3647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.