Anh bất thình lình hỏi như vậy khiến Sở Lạc Nhất không khỏi bối rối.
Mãi một lúc rất lâu sau cổ mới phản ứng được!
Hu!
Rõ ràng cô đã tha thứ cho anh rồi mà, chỉ là không nói cho anh biết mà thôi, thảo nào mà cứ cảm thấy lời này nghe thật kỳ quặc.
Sở Lạc Nhất sờ sờ chóp mũi của mình, sau đó bỏ lại một câu “xem biểu hiện của anh đã” rồi xoay người trở về phòng của mình.
Cố Tỉ Thành vươn tay, lúc đầu định nói gì đó nữa nhưng mà cuối cùng chỉ đặt trên cánh cửa đã bị đóng lại, được rồi, anh vẫn cần phải cố gắng thể hiện mới được.
Sở Lạc Nhất về đến phòng liền nhịn không được phải đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình. Họ chết cô rồi, suýt nữa thì cô đã không nhịn được mà nhận thua, may quá, may mà cô vẫn khống chế được.
Cố Tỉ Thành đứng ngoài cửa ngốc một hồi rồi mới nói: “Buổi tối chơi điện thoại ít thôi, ngủ sớm hơn một chút đi”
Sở Lạc Nhất nhìn di động đang nắm trong lòng bàn tay của mình, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
“Biết rồi!!!” Sở Lạc Nhất gắt gỏng nói.
Cố Tỉ Thành ở bên ngoài dùng một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu đi vào phòng của con trai.
Nói cho cùng thì căn nhà này vẫn hơi lớn, nếu như chỉ có một phòng thôi thì tốt rồi.
Buổi tối Cố Tỉ Thành ngủ cùng với con trai. Sở Lạc Nhất với Kiều Vị Nhã nói chuyện phiếm tới nửa đêm, mãi cho đến khi hai mắt díu chặt vào nhau mới chịu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891938/chuong-3606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.