Sở Lạc Nhất quay lại nhìn con trai đang ngủ mà vẫn còn ôm đồ chơi gọi ba. Trước kia không biết anh ở đầu, cho nên cô chỉ có thể ôm con chờ đợi. Nhưng bây giờ, cô không muốn tiếp tục chờ nữa.
[...: Bảo bối, anh đến ga rồi. ]
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đặt di động xuống ôm con ngủ.
[......: Bảo bối, tàu đến trễ một chút.]
[...: Bảo bối, em đã ngủ chưa?
[...: Bảo bối, sao giờ này mà nhà ga vẫn đông thế nhỉ?]
[...: Bảo bối, em ngủ thật đấy à?]
[....... Thật vô lương tâm, hồi trước anh toàn thức đêm với em cơ mà.]
Di động rung lên liên tục, Sở Lạc Nhất tức giận cầm di động lên, vào lúc đang định cho anh vào sổ đen liền nhìn thấy dòng cuối cùng.
Trước đây, khi bọn họ hoàn toàn không biết đối phương là ai, anh đúng là có thời gian sẽ nói chuyện với cô đến khuya.
Cho nên, vì điều này, cố nhịn, không cho anh vào sổ đen.
[Lạc Thần: Cút, đi nhặt Bình phiêu lưu của anh đi, tôi muốn đi ngủ.]
[...: Bảo bối, nhặt được em rồi, anh đâu có chơi Bình phiêu lưu nữa chứ.]
Sở Lạc Nhất: “...”
Tên này vẫn ôm di động suốt đấy à.
Sở Lạc Nhất nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ năm phút. Xem ra là đến muộn thật, thế nên Sở Lạc Nhất liền tắt máy, vứt di động lên trên bàn.
Bọn họ ở bên nhau quá dễ dàng, có những chuyện còn chưa suy nghĩ thấu đáo, vậy nên như hiện giờ cũng rất tốt.
Cố Tử Thành lên tàu hỏa, thấy Sở Lạc Nhất đã offline. Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891897/chuong-3565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.