Cho nên, đến khi Sở Lạc Nhất tỉnh lại, màn hình di động của cô đã bị tin nhắn của người nào đó lấp kín.
Đêm qua rốt cuộc anh đã buồn chán đến cỡ nào chứ.
Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh lại, lũn cũn bò dậy, đầu quay qua quay lại, không tìm thấy mục tiêu liền mếu máo định khóc. “Không khóc thì mẹ mới dẫn đi tìm ba.” Sở Lạc Nhất lập tức lên tiếng.
Ơ...
Tiểu Quỷ Quỷ lập tức nín khóc, xuống giường đòi đi tìm đồ chơi của mình, sau đó nhét hết vào trong túi.
“Con làm gì thế?”
“Tìm bá bá...” Sao có thể không mang theo đống đồ chơi của nhóc được.
Sở Lạc Nhất: “...”
Mới có một ngày không gặp thôi, con có cần phải vội vàng như vậy không.
Vậy nến lúc ăn cơm, Sở Lạc Nhất liền nói ra tin tức này.
“Đền trường đại học dạy Mỹ thuật? Định hại mấy đứa học sinh à.”
Mặt Sở Lạc Nhất đầy vạch đen.
“Mấu chốt nằm ở chỗ, trường đại học này còn ở thành phố J nữa.” Sở Ninh Dực tra xong liền đặt di động lên bàn, “Trùng hợp thế, cũng ở thành phố J này.”
“Tìm bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt lắc lắc bát cơm, cái chân nhỏ còn đá qua đá lại.
Sở Lạc Nhất: “...”
Mấy người phối hợp tốt lắm, con không còn lời nào để chống đỡ nữa.
“Con đưa cả Quỷ Quỷ đi có trồng được không?” Thủy An Lạc cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn là một người mẹ, hiền từ hỏi một câu.
“Một tuần chỉ dạy bốn buổi, hơn nữa đều dạy ở phòng Mỹ thuật, con có thể mang nó theo.” Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891898/chuong-3566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.