Sở Vi khựng lại, trong lòng bỗng chốc hiểu ra điều gì đó.
Nhưng Thủy An Lạc vẫn khiến anh rất cảm động.
“Vâng, con biết rồi ạ.” Anh vẫn luôn biết điều này. Không một ai trong nhà họ Sở coi anh như tôi tớ, không một ai coi là anh vệ sĩ của cậu Hai, họ luôn thật lòng đối xử tốt với anh.
Trong phòng có hai giường, Triệu Hân Hân ngủ ở giường trong. Sở Vi cúp điện thoại rồi mới đi tắm rửa.
Triệu Hân Hân cúi đầu nhìn địa danh mà anh viết trên tờ giấy, có vẻ như là một thôn xóm trên núi.
Triệu Hân Hân lật chăn, nằm xuống, cầm điện thoại lên cắm sạc, sau đó thấy Kiều Vi Nhã đang online.
[Hân Mập: Sở Vi tìm thấy người thân rồi à?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Hình như vậy, trước giờ ba nuôi vẫn luôn tìm lại người thân cho anh ấy. Nhưng tới nói cho cậu nghe này, mấy hôm trước vì chuyện này mà ba nuôi nổi giận một trận rất là to đấy.]
[Hân Mập: Tại sao thế?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Bánh Bao Rau nói, người nhà của anh Sở Vi căn bản không hề để lạc anh ấy, mà là cố ý bán anh ấy đi. Bởi vì trong nhà anh ấy đã có hai anh trai rồi. Một người còn là anh em sinh đối với anh ấy nữa cơ. Họ nuối không nổi nhiều con trai như thế mới bán anh Sở Vi đi.]
[Hân Mập:...]
[Hân Mập: Còn có kiểu này nữa hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Có trời mới biết ba mẹ ruột của anh ấy nghĩ cái quái gì. Ba nuôi căn bản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891878/chuong-3546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.