Cho nên suốt bao năm nay, mỗi khi nhìn thấy tin tìm con, anh đều đọc rất cẩn thận, sau đó phát hiện ra những người kia không có quan hệ gì với mình, anh vẫn còn tự an ủi bản thân, có lẽ ba mẹ vẫn chưa tìm thấy.
“Bây giờ cậu có thể nghĩ thử xem, ngày mai là có thể gặp được rồi.” Triệu Hân Hân nói nhỏ.
Chỉ có điều, không biết, hai người làm cha làm mẹ năm ấy đã bán anh đi, bây giờ sẽ có phản ứng như thế nào khi thấy con trai mình.
Cô biết chuyện Sở Vi đã đến với nhà họ Sở như thế nào. Vì lớn lên cùng nhau, cho nên nhiều khi Sở Vị tự ti cô cũng biết. Sở Vi dốc lòng dốc sức muốn tốt cho Sở Lạc Duy cũng vì báo đáp công ơn. Mà suy nghĩ một lòng muốn bảo đáp ấy, là vì Sở Ninh Dực đã đưa anh ra khỏi một nơi địa ngục.
“Ngủ đi.” Sở Vi quay lưng về phía Triệu Hân Hân, sau đó nhắm mắt lại.
****
Nhà họ Sở, Thẩm Tâm Viên.
Thủy An Lạc ngồi trên giường không khỏi thở dài, “Bây giờ em thấy hơi lo rồi đấy.”
“Em lo lắng cái gì, không phải là em bảo nó đi hay sao?” Sở Ninh Dực vừa đọc sách vừa nói, “Anh đã bảo cứ nói không tìm thấy là được rồi, em cứ khăng khăng muốn nó phải đi gặp.”
“Thì chung quy vẫn là ba mẹ nó mà.”
“Đấy là mà ba mẹ à? Bán con mình cho người khác. Thấy đứa bé bị bệnh nên người ta gửi trả về lại sống chết không chịu nhận, bắt người ta mang đi, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891879/chuong-3547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.