Triệu Hân Hân từ đầu đến cuối vẫn cứng ngắc. Tuy rằng cảm xúc của cô được khống chế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong cô.
“Cậu không nhất thiết phải mạo hiểm cùng tôi như thế, người chúng muốn giết là tôi.” Triệu Hân Hân lên tiếng mà giọng vẫn không khỏi run lên, thứ mà cô tưởng rằng mình đã thoát được, không ngờ vẫn còn quấn lấy cô.
Sở Vi bật cười, “Hết cách rồi, cậu quấy rầy tôi bao nhiêu năm như thế, thành thói quen rồi, không có cách nào làm ngơ được nữa.”
Triệu Hân Hân ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi đỏ, nhưng không nói được gì cả. Người đàn ông này có biết rằng cậu nói như thế sẽ khiến cô hiểu lầm hay không.
Triệu Hân Hân lại cúi đầu xuống. Sở Vi thấy cảm xúc của cô đã bình ổn trở lại, cho nên buông tay cô ra, tiếp tục lái xe.
Trên đường đi, hai người dừng xe ở một trạm phục vụ, Sở Vi dẫn cô vào đó ăn trưa, kẻ đi theo họ cũng xuống xe, đứng nhìn từ xa.
Sở Vi không cho Triệu Hân Hân quay đầu lại nhìn mà bảo cô ăn cơm cho đàng hoàng.
“Xin lỗi, làm liên lụy tới cậu rồi.” Triệu Hân Hân vừa cúi đầu ăn vừa lí nhí nói.
“Cũng đâu phải lần đầu tiên, bây giờ cậu mới xin lỗi có phải hơi muộn rồi không?” Sở Vi cười cười mắng một tiếng, “Nhưng cậu không cần lo, đám đồ đệ của thần chết đó chỉ muốn lấy mạng cậu, không dám làm gì ba mẹ cậu đầu. Hơn nữa cậu Hai cũng đã phải người đi bảo vệ ba mẹ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891877/chuong-3545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.