Sở Vi nhìn xe của Tần Mặc lướt đi, hơi nâng tay lên, lại không biết mình muốn gì, cho nên cuối cùng vẫn rụt lại.
Triệu Hân Hân lên xe, cố nén lửa giận trong lòng, vẫn duy trì dáng vẻ trấn định ngồi ở phía sau.
“Cô Triệu và Sở Phó tổng chỉ là bạn học?” Tần Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tôi từng theo đuổi cậu ta, nhưng mà bị cự tuyệt rồi.” Triệu Hân Hân hơi nhún vai, không hề cảm thấy việc này có gì mất mặt.
Tần Mặc hiểu rõ gật đầu, chỉ có thể nói mình đã đoán trúng rồi.
“Người như cô Triệu mà Sở Phó tổng cũng cự tuyệt được? Yêu cầu của Sở Phó tổng đúng là cao thật.” Tần Mặc cười nhẹ nói.
Triệu Hân Hân: “...”
Yêu cầu của Sở Vi thật ra không cao, chỉ là cậu ta chướng mắt cô thôi.
Tần Mặc mời Triệu Hân Hân đi ăn, lạ bị Triệu Hân Hân uyển chuyển từ chối.
Tần Mặc cũng không lằng nhằng mà chỉ đưa cô về thẳng nhà.
Triệu Hân Hân sau khi xuống xe nói lời cảm ơn liền xoay người lại, vẫn còn đang suy nghĩ xem Sở Vi rốt cuộc là có ý gì.
Triệu Hân Hân vào sảnh lớn, trong lúc chờ thang máy lại bị người cũng đang đứng ở cửa thang máy làm cho kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây?”
Sở Vi: “...”
Sở Vi lạnh lùng nhìn Triệu Hân Hân.
Triệu Hân Hân khựng lại một chút, trong nháy mắt nhớ ra người ta cũng ở nơi này, mình còn đang sống nhờ trong nhà người ta nữa. Quả nhiên cô vừa hỏi một câu ngu đến tột độ.
Sở Vi tựa ở thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891852/chuong-3520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.