Sở Lạc Duy nhìn em gái đang cắm cúi vẽ, cậu còn muốn nói điều gì nữa nhưng từ đầu tới cuối vẫn chỉ im lặng, cuối cùng đứng thẳng dậy, đi ra ngoài.
Sở Lạc Nhất nhìn theo bóng lưng của Sở Lạc Duy, cô khẽ thở dài rồi lại cúi đầu vẽ tiếp.
***
Ngày mà Triệu Hân Hân trở về thời tiết rất đẹp.
Tiểu Quỷ Quỷ được mẹ cho ăn diện rất bảnh trai. Khi nhóc được bế xuống lầu liền ôm lấy bà ngoại, nói mẹ muốn bán nhóc đi rồi cho nên mới cho nhóc ăn mặc đẹp như vậy.
“Ai mà thèm đứa lắm mồm như con chứ, đám buôn người không phải không có sĩ diện đâu, mau lên, đội mũ lên đi, bác đang chờ hai mẹ con mình kia kìa.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đưa cái mũ quả dưa cho con trai. Nhóc mặc quần yếm bò, áo sơ mi trắng nho nhỏ, đúng là đẹp trai đến ngây người.
Sở Lạc Nhất ôm bé con lên rồi chỉnh trang lại cho nhóc một chút: “Mẹ, con đi đây.”
Thủy An Lạc nhìn Sở Lạc Nhất đi rồi, cô thở dài rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực đang đọc báo: “Anh thực sự không có tin tức gì sao?”
“Vấn đề này em đã hỏi suốt ba năm rồi, nếu như anh có tin tức chẳng lẽ anh không tự nói với con gái của mình mà cứ để con bé một mực chờ đợi như vậy à? Năm đó anh biến mất hai năm cũng không một ai biết, cậu ta là lính của anh, có thể trở về thật hay không cũng không phải là do anh quyết định, Báo Tuyết không có lãnh đạo!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891836/chuong-3504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.