Ví dụ như mặc kệ Sở Húc Ninh có bận rộn đến cỡ nào thì tối cũng sẽ về nhà.
Phải biết rằng trước đây nếu như anh bận quá sẽ ngủ luôn ở phòng làm việc, hơn nữa dạo này trong lúc ăn cơm anh còn hay hỏi thăm cô về chuyện ảnh cưới thế nào rồi.
“Chẳng phải là anh không thích để tâm đến mấy chuyện này sao?” Sư Niệm vừa ăn cơm vừa hỏi một cách tò mò.
Sở Húc Ninh ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: “Mẹ nói muốn xem, anh nghĩ đợi bên kia làm xong rồi thì có thể sẽ gửi qua cho mẹ một bộ.”
“À, em hiểu rồi, để đến lúc đó em đưa cho mẹ là được.” Sư Niệm tiếp tục và cơm, trong lòng thầm nghĩ chắc Cố Tiểu An sẽ vui mừng lắm khi biết con trai mình chịu chụp ảnh cưới.
Sở Húc Ninh khựng lại một chút, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Sư Niệm chỉ nghĩ anh làm vậy là vì lòng hiếu thảo nên hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Vậy nên lúc Sở Húc Ninh đi làm, mấy đồng đội xung quanh đều giương mắt hỏi, ảnh cưới đâu rồi?
Sở Húc Ninh lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ: “Nhất định phải có ảnh cưới sao?”
“Nhất định phải có ảnh là cái quái gì? Anh đã từng thấy ai tổ chức hôn lễ mà không có ảnh cưới treo ngoài cửa chưa hả? Lữ đoàn trưởng Sở, chắc không phải do anh không muốn đem đến đấy chứ? Chỉ là một tấm hình thôi mà!”
Sắc mặt Sở Húc Ninh bỗng đanh lại, anh thật sự không có để ý đến chuyện này.
“Tôi sẽ nghĩ cách xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891801/chuong-3469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.