Sở Lạc Nhất nhìn bà lão kia một lượt, nghe nói bà lão này còn nhỏ hơn ba cô mấy tuổi, sao trông lại già thế nhỉ?
Đúng là không khác gì bà nội cô cả.
Sở Lạc Nhất đứng đậy, hất tay Cố Tỉ Thành ra. Cố Tỉ Thành “này” một tiếng nhưng cũng không kéo cô lại.
Mấy người ở đây cùng đưa mắt nhìn nnhau. Hôm nay Sở Lạc Nhất rất bất thường, có thể nói là không khác gì một đứa trẻ bị tăng động.
“Bà chính là Viên Giai Di?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
Viên Giai Di gật đầu, gương mặt già nua thật sự không khác gì một bà cụ cả.
“Xấu thật dấy, đúng là kém xa mẹ tôi.” Sở Lạc Nhất chậc lưỡi.
Bạch Hoành nghe vậy cau mày, “Sở Lạc Nhất...”
Viên Giai Di giữ tay hắn lại, nhìn Sở Lạc Nhất đang cười rạng rỡ, lại nhìn Sở Lạc Duy và Sở Lạc Ninh đang ở sau lưng: “Đúng là con của hắn ta, rất giống hắn.” Viên Giai Di cười ha hả, nhưng trong giọng nói lại không có chút độ ấm nào, “Là cô nói Bạch Hoành không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn?”
“Không phải là tôi nói, là ba tôi nói đấy.” Sở Lạc Nhất chớp mắt đáp trả, sau đó lại tiến gần tới Viên Giai Di, “Chắc không phải là ba tôi nói đúng rồi đấy chứ?”
Viên Giai Di cũng không hề để bụng thái độ vô lễ này của Sở Lạc Nhất, “Những gì ba cô nói, từ bao giờ lại là thật thế?”
“Nói vậy là không được rồi.” Sở Lạc Nhất nhún vai, sau lại một bước nhìn Viên Giai Di, “Viên Giai Di, nếu đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891647/chuong-3315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.