Viên Giai Di nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất giống như nhìn người phụ nữ kia năm ấy.
“Thủy An Lạc dạy mày đấy à?” Viên Giai Di đột nhiên cất tiếng hỏi: “Bao năm rồi, kẻ nham hiểm nhất vẫn là cô ta.”
Cho đến tận bây giờ, Viên Giai Di vẫn nhớ khi ấy Lâm Thiến Thần và Lan Hinh đã chết như thế nào.
Những người đó đều bị Thủy An Lạc ép vào đường chết.
Không ai thấy Thủy An Lạc ra tay, đó là vì hai người thấy điều đó đều đã chết cả rồi!
Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực bảo vệ rất kỹ. Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy An Lạc chỉ là một vị đại tiểu thư, là vợ của gia đình giàu có, nhưng cô ta biết, cô ta đã được mở rộng tầm mắt biết Thủy An Lạc là người độc ác đến thế nào.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, nhớ lại chuyện trước đó ba mẹ gọi cô vào phòng làm việc, hình như đều là mẹ nói, ba chỉ ở bên cạnh nghịch điện thoại.
Cho nên, có vẻ như mẹ là người chỉ đạo trong chuyện này thật.
Sở Lạc Ninh và Sở Húc Ninh bắt đầu quan sát xung quanh. Kiều Vi Nhã khịt khịt mũi, thì thào nói vào tai Sở Lạc Duy: “Là mùi tanh của biển.”
Kiều Vi Nhã nói xong, Sở Lạc Duy theo phải xạ liền bảo vệ cô. Sở Vi cũng đứng sang bên còn lại của Kiều Vi Nhã.
“Sao có thể là mẹ tôi được, mẹ tôi không có mưu mẹo như bà đâu.” Sở Lạc Nhất trốn sau lưng Cố Tỉ Thành. Kiều Vi Nhã vì từ nhỏ đã được trải qua nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891648/chuong-3316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.