Trong từ đường?
Khóe miệng Sở Lạc Nhất giật giật, ý hắn là cái mai rùa có khắc chữ Giáp Cốt kia ấy à, ai nói là nó có thể cải tử hoàn sinh vậy?
Lời đoán đúng là hại chết người mà.
“Lời hứa của anh đáng giá lắm à?” Sở Lạc Nhất cười giễu một tiếng, “Lại nói, nếu Long gia thật sự có năng lực cải tử hoàn sinh thì bà ngoại của mẹ tôi còn chết được chắc? Long gia còn có thể sụp đổ thành ra thế này sao? Những lời thế này mà cũng tin, IQ của anh đúng là khiến người ta thấy xót xa đấy.”
Bạch Hoành nhíu mày, “Tôi chỉ muốn món đồ bí mật trong từ đường thôi.”
“Để biến anh thành một lão yêu tinh không chết, sau đó tiếp tục đi hại chúng tôi hả?” Sở Lạc Nhất xí một tiếng, “Bạch Hoành, anh coi chúng tôi là kẻ ngốc hết hay sao?”
Sắc mặt Bạch Hoành khẽ biến. Sở Húc Ninh theo phản xạ chạm luôn vào súng của mình.
Nhưng Sở Lạc Nhất không hề để tâm, cô trườn người lên bàn nhìn thẳng vào Bạch Hoành: “Anh sống ở đây bao nhiêu năm như thế mà không có cách nào vào được nhà chính của Long gia là vì anh căn bản không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn!”
“Cô nói cái gì?” Bạch Hoành nghe thấy cô nói vậy liền đập bàn đứng dậy, “Sở Lạc Nhất, ba tôi là ai không cần cô phải chõ mồm vào.”
Sở Lạc Nhất nói xong, ngay đến Sở Lạc Duy cũng nhìn về phía cô.
Trước đây không phải mọi người đều nói hắn ta là con trai của Bạch Dạ Hàn sao?
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891646/chuong-3314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.