Thủy An Lạc: “...”
Chuyện lần này thuộc về ân oán cá nhân, cho nên nhân thời gian nghỉ ngơi sau khi diễn tập quân sự kết thúc, Sở Lạc Ninh vui vẻ gọi thêm “đồng bọn” của mình, dự tính đi Rome chơi một trận đã đời.
“Tại sao lại gọi em?” Sỏ Lạc Duy nhìn ông anh lớn nhà mình mà bất bình.
Sở Lạc Ninh đáp, “Vấn đề lịch sử do ba em để lại, không gọi em thì gọi ai?”
Sở Lạc Duy trả treo, “Ba em cũng là ba anh cơ mà.”
Sở Lạc Ninh đáp, “Thì thế nên anh cũng đi đây!”
Sở Lạc Duy: “...”
“Tính tong, anh Lạc Ninh được một điểm.” Kiều Vi Nhã tươi cười nói, nhưng ngay lập tức bị Sở Lạc Duy kéo ngồi xuống.
“Lắm lời thế, cậu giúp ai vậy hả?”
“Tất nhiên là giúp anh Lạc Ninh rồi. Cậu đừng hỏi mấy câu biết thừa đáp án như vậy để tự rước nhục nữa được không hả?” Kiều Vi Nhã nhìn bạn trai mình với vẻ kỳ thị, thấy mặt cậu bí xị hết cả lại.
Sở Vi ngồi ở một góc khác mà nín cười. Dù sao thì chắc chắn cậu cũng phải đi, nếu không cậu Hai sẽ ở bên ngoài và không quay về được mất. Con người cậu Hai cả đời này chỉ chấp nhận hai vị tài xế, một người là ba cậu, người còn lại là Sở Vi, đổi ai cũng không được.
Ba cậu đã kiên quyết giao lại danh hiệu tài xế cho Sở Vi sau khi Sở Vi cậu thi xong bằng lái ô tô, lái máy bay, lái xe tăng, lái tất cả mọi thứ, để cậu toàn quyền đảm nhiệm.
An Hinh Duyệt ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891627/chuong-3295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.