Kiều Vi Nhã nhìn phòng khách không một bóng người, bỗng chốc cảm thấy sao trên đời này con người lại xấu xa đến thế?
Câu đó làm sao cô có thể nói ra được?
Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt ra ngoài. Hiếm khi không có mấy đứa kia, không khí giữa hai người lập tức quay lại vẻ tao nhã như người bình thường.
An Hinh Duyệt từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu đi bên cạnh Sở Lạc Ninh. Đến đình hóng mát phía trước, Sở Lạc Ninh không dẫn cô vào mà bế thẳng lên, để cô ngồi lên lan can.
An Hinh Duyệt kinh ngạc, vội vàng vươn tay ôm lấy vai anh, “Anh làm gì vậy?”
Sở Lạc Ninh chống hai tay hai bên người cô, giữ cho cô không bị ngã xuống.
“Em giận à?” Sở Lạc Ninh cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, nhỏ giọng hỏi.
An Hinh Duyệt đang bám tay vào vai Sở Lạc Ninh liền vòng qua ôm lấy cổ anh, như thế mới giúp cơ thể cô cân bằng lại, “Tiểu Bất Điểm có thể đi mà em thì không, em có cảm giác không thể nào giúp được anh.”
“Làm sao mà em không thể giúp anh được?” Sở Lạc Ninh cười cười, “Em cứ ngoan ngoãn, anh không có gì phải lo lắng về em là được. Em nhìn Bánh Bao Rau đi, từ sáng đến tối chỉ lo Tiểu Bất Điểm gây sự, gặp rắc đấy thôi.”
An Hinh Duyệt nghe anh nói vậy chợt bật cười, “Tiểu Bất Điểm mà nghe thấy sẽ giận anh đó.”
Sở Lạc Ninh không hề để tâm, anh chỉ nói sự thật thôi mà.
An Hinh Duyệt đung đưa hai chân, “Nhưng mà chuyện em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891628/chuong-3296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.